Rạp Xiếc Tử Thần - Yêu Ngữ Ký 2 - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-10-03 04:59:59
Lượt xem: 1,341
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Điện thoại hiện vị trí chia sẻ của bạn bè, và Tôn Lâm cắm đầu chạy xuống núi.
“Họ đang ở chân núi !”
ngẩng bầu trời ngoài dần sáng, cuối cùng mới nhẹ nhõm thở phào, đầu .
chỉ một cái liếc khiến sợ đến vỡ mật.
Con dê đó đang lao thẳng về phía chúng !
15
dám tin mắt .
Con dê trắng đó, hai chiếc sừng bê bết máu, mắt trừng trừng chúng mà lao tới.
Quan trọng là nó thẳng như , dùng hai chân chạy ào ào.
trượt chân một cái, dồn hết sức lao về phía Tôn Lâm:
“Cẩn thận!”
Ngay giây tiếp theo, eo nhói lên dữ dội, cảm giác như vật gì xuyên qua da thịt, cơ thể mềm nhũn như bóng bay xì .
Dưới chân từ lúc nào thành một con dốc.
Tôn Lâm hét lên điều gì đó, ôm chặt lấy .
Rồi cả thế giới cuồng, xoay tít.
cảm giác vô cành cây cào rách mặt , thể cứ thế lăn xuống liên tục.
Cuối cùng, mất dần ý thức.
Trước mắt hiện lên những hình ảnh kinh dị, tai như thấy tiếng bạn bè, dường như nhiều chạy tới.
thấy nhẹ nhõm, chìm hẳn giấc ngủ sâu.
Khi mở mắt nữa, là trần nhà trắng toát.
Bạn thấy mừng quýnh, liên tục vẫy tay:
“Đây là mấy? Cậu tỉnh ?”
bật dậy, nắm chặt lấy tay :
“Tôn Lâm !”
Bạn trợn mắt, chỉ phía :
“Anh ở ngay cạnh ?”
“Thật chịu hai , lúc sống c.h.ế.t thì thôi đừng ‘phát cơm chó’ nữa. cũng lo cho lắm đấy.”
“Anh cũng thật ghê gớm, ôm từ cao lăn xuống mà chỉ gãy một cánh tay thôi!”
đầu thì eo nhói một cái như xé toạc.
“Đừng cử động, bụng cái gì đ.â.m thủng, may mà sâu lắm.”
Bạn vội ấn xuống, mặt lộ vẻ khó coi:
“Rốt cuộc các trải qua chuyện gì ?”
Những cảnh tượng đó cứ lởn vởn trong đầu , nhận thậm chí chẳng thể suy nghĩ nổi.
“Cái rạp xiếc đó ?”
Cậu ngẩn : “Rạp xiếc nào?”
“Rạp xiếc núi ! Nơi chúng ngã xuống!”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
“Có tòa nhà ba tầng, đầy động vật!”
Mắt bạn tràn đầy kinh ngạc, do dự một lúc mới lên tiếng:
“Miêu Thanh…”
“Khi chúng tới, ngoài hai , còn thứ gì ở đó cả.”
c.h.ế.t lặng.
16
Theo lời bạn kể, họ nhận định vị của xong là lao ngay, đường còn tiện báo cảnh sát.
khi tới chân núi mới phát hiện con đường ở đây vô cùng phức tạp.
Tre trúc mọc dày như bức tường, khiến phân biệt nổi đang lên xuống, lơ ngơ một chút là chỗ cũ.
Vì thế họ mất nhiều thời gian mới tìm tới vị trí của .
Cuối cùng họ cũng tìm “rạp xiếc” mà từng nhắc đến.
Hoặc chính xác hơn, đó chỉ là một căn nhà gỗ đổ nát, âm u.
khác với lời kể, nó… đang cháy.
Ngọn lửa khổng lồ gần như nuốt trọn cả sườn núi, trở nên nhỏ bé và mong manh.
Cảnh sát cuống cuồng, lập tức gọi cứu hỏa.
Đến khi lửa dập tắt, thứ biến mất.
“Cái rạp xiếc mà , lẽ cảnh sát tìm vị trí, nhưng giờ chỉ còn đống tro tàn mà thôi.”
Đầu trống rỗng, chỉ lục tung khắp :
“Quyển sổ của tớ ?”
“Cái tập phác họa trong n.g.ự.c tớ ?”
Bạn lộ vẻ khó xử, chỉ ngoài cửa sổ:
“Cái hình như vẫn còn.”
“ lúc đưa hai về, mấy thứ đó con dê ăn mất .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/rap-xiec-tu-than-yeu-ngu-ky-2/chuong-5.html.]
“Dê?”
Trong khoảnh khắc, sống lưng lạnh buốt, gần như lết tới sát cửa sổ.
Dưới bãi cỏ, một con dê trắng đang cột.
Mọi chuyện kết thúc.
Nó vẫn như cơn ác mộng bám theo .
vẫn thoát khỏi “rạp xiếc” .
Cả run lên, cơ thể hành động nhanh hơn đầu óc, giật phắt kim truyền lao xuống lầu.
“Tại mày vẫn chịu tha cho tao!”
Con dê mấy đứa trẻ vây quanh, chỉ lặng lẽ đầu một cái.
Nực là nó chẳng một lời.
lao tới, đẩy hết lũ trẻ , túm chặt lấy sừng nó:
“Mày chứ!”
“Tại tha cho tao! Nói chứ, đồ khốn!”
“Kế hoạch của mày hỏng !”
“Mày thất bại !”
“Đừng theo tao nữa!”
“Tao… tao nhất định sẽ g.i.ế.c mày!”
dù gào thét thế nào, nó vẫn một câu.
Chỉ im lặng, bình thản .
Bạn chạy tới kéo , cũng đẩy .
Xung quanh dường như vang lên nhiều tiếng kêu thảng thốt, đầu ong ong, nhưng rõ một tràng quen thuộc.
Tất cả như đẩy đến phát điên.
Cuối cùng chịu nổi nữa, vớ ngay cây gậy bên cạnh, giáng xuống con dê.
Một một nữa…
17
Khi Tôn Lâm chạy đến, đ.á.n.h bao lâu.
Con dê trong vũng máu, bất động.
Bạn hét lên, dám tới kéo , chỉ liên tục xua đám đông hiếu kỳ xung quanh.
“Miêu Thanh! Đủ ! Nhìn !”
Tôn Lâm ôm chặt , liên tục vỗ lưng trấn an:
“Mọi chuyện qua ! Đừng sợ nữa.”
Thật sự qua ?
đầu con dê còn động đậy, cuối cùng òa .
“Tôn Lâm…”
“Chứng cứ mất hết .”
“Chúng chẳng mang gì , lẽ nào tất cả chỉ là mơ?”
Tôn Lâm ôm bằng cánh tay lành lặn, ngừng lắc đầu:
“Không mơ.”
“Em cố hết sức .”
“Ít nhất em đưa trở về còn gì?”
Đến tối, tinh thần mới khá hơn đôi chút.
Chúng kể bộ những gì trải qua ở rạp xiếc cho cảnh sát, nhưng rõ ràng họ tin.
Cũng cách nào kiểm chứng.
Qua kiểm tra, con dê đó chỉ là một con dê bình thường.
Trên đầu nó hề vết khâu.
Cả sừng của nó cũng nhỏ hơn sừng dê bình thường.
Chúng tại nó xuất hiện ở đó.
Có thể nó chỉ chạy trốn từ đám cháy, vô tình nhặt tập vẽ của .
Có thể tất cả chỉ là trùng hợp.
hành vi của ở bệnh viện nhiều tố cáo.
Bệnh viện tiến hành đ.á.n.h giá tâm thần, yêu cầu nhập viện điều trị.
Tôn Lâm sức can ngăn nhưng .
Họ sợ gây thương tích cho khác, nên buộc chuyển viện.
ngờ, chính chuyện đó cho cơ hội…
Để một nữa “rạp xiếc” .
18
Việc chuyển viện thực chỉ là đưa tới một bệnh viện tâm thần tư nhân.
Trong đó đủ loại bệnh nhân tâm thần.