Rời Đi - Phần 9: HOÀN
Cập nhật lúc: 2025-05-02 04:24:58
Lượt xem: 314
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
17
Sau đó, tôi ngại ngùng nói với anh trai mình rằng tôi đã "xơi" mất người bạn tốt của anh ấy rồi.
Anh trai tôi làm bộ mặt “Anh biết ngay mà”.
"Em với Phong Cẩn có duyên lắm đấy. Cậu ấy là bạn học cấp một của anh. Hồi nhỏ, cậu ấy hay đến nhà mình chơi, em ôm lấy eo cậu ấy rồi khen mắt cậu ấy đẹp, còn lải nhải: 'Anh là bạn nhỏ đẹp nhất ở trường mẫu giáo, cũng là bạn nhỏ đẹp nhất thế giới!'"
Anh tôi kể xong, còn cố tình thở dài một hơi:
"Sau đó, em liên tục hái một bông hoa giả từ bình hoa mỗi ngày, kéo dài ba ngày liền, rồi dâng tặng cho cậu ấy."
"Khi mẹ hỏi ai đã làm vậy, em lại dám nói dối rằng là anh, làm anh bị mẹ đánh một trận."
"Chuyện này anh sẽ không bao giờ quên đâu!"
Mặt tôi đỏ bừng lên, nghi ngờ anh tôi đang lừa mình.
Nhưng khi tôi chạy đi hỏi Phong Cẩn, anh ấy lại mỉm cười gật đầu thừa nhận:
"Ừ, sau đó anh nhanh chóng trở về Đức, lúc đi còn mang theo ba bông hoa nhựa đó."
"Khoan đã? Khi đó anh mới bao nhiêu tuổi, em mới bao nhiêu tuổi chứ!"
"Đừng hiểu lầm, lúc đó anh chỉ thấy cô bé này đáng yêu thôi. Sau này em sang Đức, anh trai em hỏi anh 'Có muốn vợ không?', anh lập tức đoán ngay là em. Quả nhiên, gặp lại rồi, em vẫn rất đáng yêu."
Lúc này tôi mới bừng tỉnh—bảo sao lần đầu gặp mặt, Phong Cẩn lại hỏi tôi "Em không biết tại sao anh trai em lại bảo anh dạy em à?"
Có lẽ anh tôi nghĩ rằng, chỉ cần tìm cho tôi một người tốt hơn Kỳ Vọng, tôi sẽ nhanh chóng quên đi quá khứ đau khổ.
Sau khi ở bên nhau, tôi từng nghiêm túc muốn nói rõ với Phong Cẩn về quá khứ của mình.
Tôi nghĩ anh ấy có quyền được biết.
Tôi từng vướng vào một mối tình sai lầm kéo dài suốt mười mấy năm, trót đặt niềm tin sai chỗ.
Nhưng giờ đây, tôi đã tỉnh táo kịp thời, rút lui khỏi nó, cũng có đủ dũng khí để bắt đầu một cuộc sống mới.
Thế nhưng, vừa mở miệng, Phong Cẩn đã nhẹ nhàng giơ ngón trỏ lên, chặn môi tôi lại, khẽ nói:
"Không cần nói những chuyện đó với anh."
Tôi có chút hụt hẫng, nghĩ rằng anh ấy hẳn là rất để tâm đến quá khứ của tôi.
Nhưng ngay sau đó, Phong Cẩn lại dịu dàng nói tiếp:
Nguyệt
"Anh chỉ là xót em thôi. Nói ra những chuyện đó chẳng khác nào x é toạc vết thương một lần nữa, để máo chảy ròng ròng."
"Anh không nỡ nhìn em đau lòng. Chờ đến khi em thực sự buông bỏ, hãy kể lại nó như một câu chuyện cười cho anh nghe, được không?"
Tôi vùi đầu vào lòng anh ấy, ậm ừ nói: "Được."
Ban đầu, tôi nhất quyết không muốn trở về Trung Quốc—mảnh đất chất chứa quá nhiều tổn thương.
Nhưng sau đó, vì quá thèm đồ ăn Trung Quốc, đúng lúc công ty của bố tôi sắp cạnh tranh dự án với công ty của Kỳ Vọng, tôi liền dắt theo Phong Cẩn về nước để hóng hớt.
Không ngờ lần trở về này, tôi lại đụng mặt Kỳ Vọng.
Dưới những đòn công kích ngầm của bố tôi, bị dồn ép từng bước một, trông anh ta tiều tụy đi rất nhiều.
Tôi suýt chút nữa không nhận ra Kỳ Vọng.
Tôi quay đầu, than thở với Phong Cẩn: "Con người thậm chí còn không thể đồng cảm với chính bản thân mình trong quá khứ..."
Chuyện đã đến nước này, tôi chỉ có thể tự an ủi rằng ít nhất mình đã cưới được một “chồng nuôi từ bé”, sạch sẽ đàng hoàng.
Phong Cẩn cụp mắt, dịu dàng xoa đầu tôi: "Đi thôi, chúng ta đi ăn nào."
"Gần đây anh có lưu khá nhiều công thức món ăn trên Xiaohongshu, về Đức anh nấu cho em ăn."
"Tuyệt quá!" Mắt tôi sáng rực lên, reo hò một tiếng rồi ôm lấy cánh tay Phong Cẩn làm nũng: "Vậy em gọi món trước nha!"
Phong Cẩn bất đắc dĩ cười, cưng chiều nói: "Được rồi, chiều em hết."
Những chuyện cũ với Kỳ Vọng, giờ đây chỉ còn như một cơn ác mộng không đáng ngoảnh lại.
Giờ tôi đã thức tỉnh, và đang đứng trước một khung cảnh mới.
Phiên ngoại của Kỳ Vọng (Bản kết cục bi thảm)
Đó là cô ấy sao?
Ánh mắt Kỳ Vọng dán chặt vào hai bóng dáng thân mật nơi xa, tim chợt thắt lại.
Anh ta không dám tin vào mắt mình.
Tô Ninh và người đàn ông bên cạnh đang trò chuyện vui vẻ, thân mật đến mức khiến mắt anh ta đau nhói.
Từ khi mất đi Tô Ninh, Kỳ Vọng sống như kẻ mất hồn.
Anh ta vô thức quay lại khách sạn nơi cô từng ở, và bất ngờ nhận được một bưu kiện gửi cho cô.
Bên trong là chiếc nhẫn đính hôn của họ, cùng một mẩu giấy viết tay:
"Thủy tinh gì chứ, đây là kim cương thật đấy! Mà cô cũng gan lắm, dám treo bán nó trên Xianyu với giá hai mươi tệ..."
Chiếc nhẫn từng được cô trân quý như sinh mệnh, nay lại bị cô tùy tiện bán đi với một cái giá rẻ mạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.net.vn/roi-di/phan-9-hoan.html.]
Kỳ Vọng giữ lại chiếc nhẫn, nhưng mỗi khi nhìn thấy nó, anh ta lại không kiềm được mà nghĩ đến cô.
Tô Ninh từng nói anh ta là "bông hoa cao lãnh của trường họ", nhưng thật ra, cô cũng là bạch nguyệt quang trong lòng vô số người.
Đôi mắt trong trẻo, hững hờ như sương khói, khuôn mặt xinh đẹp tinh tế, vóc dáng cao gầy thanh thoát.
Thậm chí, ngay cả khi phát bệnh, cô vẫn khiến người ta xót xa muốn bảo vệ.
Nhưng điều khiến Kỳ Vọng say mê nhất chính là—Tô Ninh luôn lạnh lùng xa cách với người khác, nhưng chỉ khi nhìn anh ta, đôi má cô lại ửng đỏ, ánh mắt long lanh ngượng ngùng như một chú nai nhỏ.
Năm mười tám tuổi, khi anh ta đ è cô xuống, cô giống như một con hạc trắng kiêu kỳ bị b ẻ g ã y c ổ—đẹp đến mức khiến người ta nảy sinh một thứ ham muốn chinh phục tàn nhẫn.
Trong một lần tán gẫu cùng đám bạn, khi nghe bọn họ bàn tán với ý đồ xấu về Tô Ninh, Kỳ Vọng không kiềm chế được, bàn tay s i ế t chặt đến trắng bệch.
Cơn ghen tức mơ hồ dâng lên trong lòng.
Bị một thứ d ụ c vọng chiếm hữu thôi thúc, anh ta buột miệng nói:
"Tô Ninh nhìn thì có vẻ là ngoan ngoãn thanh thuần, nhưng thật ra rất phóng đãng."
Cứ như thể, chỉ cần bôi nhọ cô, khiến người khác khinh thường cô, thì cô sẽ mãi mãi thuộc về anh ta.
Kỳ Vọng chưa từng hối hận vì đã dùng Lâm Nhiễm để thử lòng Tô Ninh.
Anh ta cứ tưởng mình đã sớm quên cảm giác yêu cô, cảm thấy chán nản.
Càng gần đến ngày cưới, anh ta càng bứt rứt khó chịu.
Đã dây dưa với Tô Ninh suốt mười tám năm, chẳng lẽ phải tiếp tục quấn lấy nhau cả đời sao?
Thế nhưng, chỉ sau khi thử qua những người phụ nữ khác, anh ta mới nhận ra—sự tốt đẹp của Tô Ninh là không ai có thể sánh bằng.
Nhưng tất cả đã quá muộn.
Chính anh ta đã đẩy người con gái yêu mình nhất rời xa mãi mãi.
Sau khi Tô Ninh ra đi, một tập đoàn lớn ở nước ngoài đột nhiên liên tục chèn ép công ty anh ta, cạnh tranh tất cả các dự án.
Dốc hết tâm tư để điều tra, Kỳ Vọng mới bàng hoàng phát hiện—chủ nhân của tập đoàn này, chính là người thân của Tô Ninh.
Thì ra, Tô Ninh không hề không có gia đình.
Anh ta cười khổ—cô ấy đã giấu anh ta quá giỏi.
Nếu sớm biết Tô Ninh có chỗ dựa vững chắc, sao Kỳ Vọng dám ngang ngược bức ép cô đến thế?
Dưới sự chèn ép không ngừng của tập đoàn nhà họ Tô, công ty của Kỳ Vọng cuối cùng cũng không trụ nổi, đứt gãy chuỗi vốn, rơi vào đường cùng.
Anh ta chạy đôn chạy đáo khắp nơi cầu cứu nhưng đều bị từ chối. Cuối cùng, không còn lối thoát, ngay cả căn nhà cũng buộc phải thế chấp cho ngân hàng.
Cha mẹ Kỳ Vọng khóc đến xé ruột xé gan, không hiểu tại sao đến tuổi trung niên mà lại gặp phải đại nạn thế này.
Đúng lúc anh ta tuyệt vọng nhất, một người bạn cũ ở Dubai đột nhiên chìa ra cành ô liu.
Như vớ được cọng rơm cứu mạng, Kỳ Vọng bất chấp tất cả, lên đường ra nước ngoài bàn chuyện hợp tác.
Nhưng anh ta không bao giờ ngờ rằng, thứ đang đợi mình lại là nơi còn đáng sợ hơn cả địa ngục—một khu lừa đảo xuyên quốc gia.
Kỳ Vọng từng kiêu ngạo đến mức nào, thì bây giờ lại phải nhẫn nhục cúi đầu gọi điện lừa tiền từng ngày.
Không chỉ thế, vì có ngoại hình ưa nhìn, anh ta còn bị é p phải làm t.r.a.i b.a.o vào ban đêm.
Sự h à n h h ạ khiến anh ta đau đớn tột cùng.
Sau đó, theo lệnh của bọn cầm đầu, anh ta lại dùng giọng nói quen thuộc của mình để lừa gạt cả cha mẹ già, vài người anh em thân thiết, và cả trợ lý Hứa mà anh ta từng trọng dụng, kéo tất cả vào hố sâu này.
Lúc đầu, họ căm phẫn tột độ, còn đủ sức mắng chửi anh ta.
"Đây rõ ràng là giọng của Kỳ Vọng, tôi đã nghe suốt mười tám năm, không thể sai được!"
Nhưng rồi, từng người một bị chôn vùi nửa thân dưới cát nóng, chịu đựng đủ loại t r a t ấ n tàn khốc như b ẻ ngón tay, c h í c h điện…
Họ cũng từng lên kế hoạch trốn thoát, nhưng Dubai nằm giữa sa mạc, trốn khỏi đây còn khó hơn cả Myanmar.
Dù có may mắn chạy ra ngoài, chờ đợi họ cũng chỉ là kết cục ch khô giữa biển cát.
Cả phần đời còn lại, họ chỉ có thể sống trong đau đớn và hối hận.
Rồi ch đi.
Trong những ngày đen tối triền miên đó, mỗi khi có một chút thời gian để thở, hình bóng Tô Ninh lại hiện lên trong tâm trí Kỳ Vọng.
Anh ta không ngừng tự hỏi:
Nếu lúc trước mình không đối xử với cô ấy như vậy, liệu mọi chuyện có khác đi không?
Liệu bây giờ, mình có thể sống hạnh phúc bên Tô Ninh không?
Nhưng tất cả chỉ là ảo vọng.
Cuộc đời anh ta đã hoàn toàn rơi xuống vực sâu.
Về sau, vì không chịu nổi sự t r a t ấ n, Kỳ Vọng phát điên, thần trí rối loạn, không còn khả năng lừa đảo nữa.
Thế là, sau khi bị vắt kiệt giá trị cuối cùng, anh ta bị tàn nhẫn m ó c sạch n.ộ.i t.ạ.n.g và đưa đi bán khắp thế giới.
Cha mẹ, anh em, và trợ lý Hứa mà anh ta từng lừa vào đây, cũng không thoát khỏi số phận bi thảm tương tự.
Vậy nên, hãy luôn cảnh giác với lừa đảo mạng.