7
Họ thấy tôi trở về, vội vàng lao tới, Lục Tầm lên tiếng trước tiên, tha thiết hỏi: "Dì cuối cùng cũng về rồi, Tiêu Tiêu sao rồi ạ?"
Tôi thẳng tay rút con d.a.o găm nhỏ trong túi ra, đ.â.m một nhát vào vai hắn, đau đến mức hắn ôm lấy cánh tay ngã lăn ra đất.
Tạ Chi Chiêu loạng choạng lùi vài bước: "Dì, dì có biết làm vậy là phạm pháp không!"
Tôi cười lạnh một tiếng: "Vậy sao, so với những chuyện các người đã làm, chút này của tôi thì đáng là gì!"
"Tôi nói cho các người biết! Nỗi đau mà con gái tôi phải chịu đựng từ các người, tôi muốn các người dùng cả đời để trả!"
Cố Diệp thấy vậy cũng có chút sợ hãi, lắp bắp nói: "Chúng con chẳng qua là tin lời Trần Tâm Nhu, mới hiểu lầm Tiêu Tiêu, chúng con xin lỗi là được rồi, dì việc gì phải làm người khác bị thương?"
Tạ Chi Chiêu cũng gật đầu lia lịa: "Chuyện dì nhận nuôi chúng con về làm chồng nuôi từ bé cho Tiêu Tiêu, chỉ cần dì chịu trả tiền đấu giá cho chúng con, chúng con có thể không tính toán."
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Tôi thật không ngờ, đến lúc này rồi mà họ vẫn có thể mặt dày nói ra những lời như vậy.
Tôi cầm d.a.o găm chỉ vào Tạ Chi Chiêu: "Tôi đón các người về cho ăn ngon mặc đẹp ở tử tế, còn gửi ra nước ngoài học hành, các người không những không biết ơn, mà còn muốn tính toán với tôi?"
"Nếu đã các người muốn tính toán rõ ràng như vậy, thì số tiền tôi đã chi cho các người mười mấy năm qua, cũng trả lại hết cho tôi đi!"
Lúc này, Trần Tâm Nhu vẻ mặt đầy bất bình từ một bên bước ra.
Cô ta huơ huơ chiếc điện thoại trong tay: "Tôi đã quay được video cô hành hung người rồi! Hơn nữa cũng đã báo cảnh sát! Cô cứ chờ bị bắt đi!"
Giây tiếp theo, từ xa đã vọng lại tiếng còi cảnh sát.
Lục Tầm ôm lấy cánh tay không ngừng chảy máu, cố nén đau nói: "Dì ơi, con cũng không muốn làm lớn chuyện, như vầy đi, dì trả tiền cho con, chuyện này con coi như giải quyết riêng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/ruoc-soi-vao-nha/chuong-7.html.]
Tôi bình thản nhìn ánh đèn xanh phía sau: "Cậu báo cảnh sát?"
"Trùng hợp quá, cảnh sát là do tôi gọi đấy! Chuyện các người làm hại con gái tôi! Một người cũng không thoát được đâu!"
Sau đó, trợ lý của tôi nhanh tay giật lấy điện thoại trong tay Trần Tâm Nhu, xóa sạch video bên trong.
Lục Tầm hoàn toàn hoảng sợ, hắn nhìn những người khác, nhỏ giọng nói: "Sao dì ấy lại biết được..."
Tạ Chi Chiêu cố tỏ ra bình tĩnh đáp: "Không thể nào, Tiêu Tiêu sao có thể liều lĩnh như vậy, đem chuyện của mình..."
Quả thực, trên đường trở về tôi cũng có chút lo lắng, tôi không muốn con gái vì chuyện này mà sau này không dám ngẩng mặt nhìn đời.
Nhưng con gái đã nhiều lần an ủi tôi, nói rằng đây không phải lỗi của nó, nó không cảm thấy xấu hổ.
Hơn nữa, so với thể diện, nó càng mong muốn kẻ ác phải bị trừng phạt.
Sau này, cùng lắm thì đổi chỗ khác sống.
Vì vậy, lúc này tôi cũng không còn sợ hãi gì nữa.
Chú công an xuống xe, hỏi thẳng: "Ai là Tiêu Linh?"
Tôi gật đầu nói: "Là tôi, là tôi báo cảnh sát."
Thấy vậy mấy người kia mới biết tôi không nói dối, họ hoảng hốt muốn bỏ chạy, bị công an tóm lại.
Tôi kể lại toàn bộ chuyện của con gái cho công an, sau đó tìm ra chiếc camera mà con gái đã giấu trong phòng.
Lúc này Lục Tầm và những người khác mới muộn màng nhận ra, thì ra con gái đã quay lại bằng chứng họ hại nó.
Chú công an xem xong video, sắc mặt cực kỳ tệ, hít một hơi lạnh: "Các người bị tình nghi hỗ trợ h.i.ế.p dâm và cưỡng h.i.ế.p bằng thuốc mê, tất cả theo tôi về đồn!"