Được đưa động phòng, chờ Tạ Uyên.
Ngoài cửa, mấy nha nhỏ giọng tán gẫu.
“Hôm nay là ngày tộc Tạ gia thẩm, tống chiếu ngục…”
“… trùng đúng hôn sự của Tạ đại nhân.”
Bên ngoài hạ thấp giọng hơn:
“Nghe ngày còn là do chính Tạ đại nhân tự định.”
Tạ gia… chiếu ngục?
Ta nhạy bén chộp lấy mấy chữ .
Không kịp nghĩ nhiều, lập tức đẩy cửa động phòng.
Giữa ánh mắt hoảng sợ của đám nha , truy hỏi:
“Tạ gia?”
“Các ngươi … là Tạ gia nào?”
11
Trời tối hẳn.
Khách khứa sớm tan.
Sấm sét cuộn trào nơi chân trời, ánh chớp xé rách màn đêm.
Đã đến canh ba, Tạ Uyên vẫn bước động phòng.
Ta rốt cuộc thể chờ thêm nữa.
Đẩy mạnh cửa phòng, xách vạt hỷ phục, lao thẳng màn mưa nặng hạt.
Đi đến cổng lớn Tạ phủ.
Gặp Tạ Uyên cưỡi ngựa trở về.
Hắn khoác một hỷ bào đỏ rực như lửa, sắc mặt tái nhợt đến mức gần như trong suốt, khiến nốt lệ chí mắt càng thêm yêu diễm, đỏ như máu.
Hỷ bào ướt sũng dán sát thể.
Đường nét lồng n.g.ự.c rắn chắc theo đó hiện rõ làn nước mưa.
Hắn ghìm ngựa , cúi mắt .
Giọng trầm thấp vang lên giữa tiếng mưa sấm:
“Phu nhân ?”
Ta rõ thần sắc của trong màn mưa dày đặc.
Chỉ khẽ :
“Ta tìm …”
Tạ Uyên thêm lời nào.
Hắn đưa tay bế ngang , mang thẳng về phòng.
nha đun nước nóng.
Đợi ngâm trong làn nước ấm xong.
Hắn đưa đầu ngón tay mang lớp chai mỏng, khẽ nâng cằm lên, cúi xuống hôn.
Không là cái chạm môi hờ hững thôi.
Mà là một nụ hôn dữ dội, mang theo sức xâm lược che giấu.
Hàng mi dài lạnh lẽo của quệt qua làn da , khiến run lên.
“Hít thở…”
Ta ngốc nghếch nín chặt thở.
Hương ngọc đàn bao trùm lấy , khiến đầu óc trống rỗng, quên sạch thứ xung quanh.
Bên tai chỉ còn tiếng tim đập dồn dập, dữ dội đến mức như phá vỡ lồng ngực.
Ta gương mặt tuấn mỹ sâu thẳm ngay mắt.
Trong cơn hoảng hốt, ngoan ngoãn lời, khẽ hé môi thở .
Đôi môi mềm lạnh của lập tức áp xuống.
Cọ xát một lát, tách môi, tiến thẳng .
“Ngoan lắm.”
“Ta còn tưởng nàng sẽ chạy…”
“Chạy thoát .”
Hắn lẩm bẩm những lời mơ hồ, trong đôi mắt đen thẳm dệt thành một biển d.ụ.c sâu thấy đáy.
Ngoài động phòng, mưa trút như thác, nước mịt mờ bốc lên.
Nước trong thùng lan tràn, thấm ướt hỷ bào Tạ Uyên.
12
Sau khi thành , Tạ Uyên dường như biến thành một con khác.
Bề ngoài vẫn lạnh lùng băng giá, thường xuyên chẳng từ mang theo mùi m.á.u trở về.
Thế nhưng từ khi khai huân, trở nên vô cùng quấn .
Suốt cả ngày, hiếm khi cơ hội rời khỏi đầu gối .
Ngay cả lúc phê duyệt công văn, cũng chẳng tránh .
Ôm đùi, hôn gấp gáp dữ dội…
Cả giam chặt trong vòng tay .
Từ trong ngoài, đều nhiễm trọn mùi ngọc đàn hương quen thuộc Tạ Uyên.
Bất tri bất giác, ở kinh thành trôi qua tròn một năm.
Cuối năm giáp Tết, nhận thư nhà họ Nguyễn gửi tới.
Nét bút của mẫu , ý trong thư rằng.
Ta và đích tỷ đều thành nửa năm.
Đích tỷ nay mang thai, lên kinh thành đến Tạ phủ thăm , lo lắng ở Tạ gia sống , nên dự định qua bầu bạn một thời gian, trọn vẹn tình nghĩa tỷ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/sai-duyen-ban-dau-dung-nguoi-tron-kiep/chuong-6.html.]
Ta lười biếng xong, ném thư sang một bên.
Tuyết vụn lặng lẽ rơi xuống.
Gió thổi tung áo hồ cừu khoác , để lộ nơi cổ những vết hôn đỏ sẫm, mấy ngày vẫn tan .
Cuối năm, triều chính bận rộn.
Nghe mấy nhà tịch biên, mấy ngày liền gặp Tạ Uyên.
Trong lòng khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hắn ở nhà, chẳng ai quấn đến , giường đòi thế thế , còn bắt thẳng mắt , từng tiếng từng tiếng gọi là “A Uyên”…
Tật quả thực ngày một nhiều hơn.
Hắn ở phủ, rốt cuộc cũng ngủ mấy giấc yên .
Ta còn kịp với Tạ Uyên tin đích tỷ sẽ lên kinh thành.
Thì nàng tới nơi.
Không còn cách nào khác, đành sai đón đích tỷ Tạ phủ.
Đích tỷ giẫm lên ghế bước xuống, cằm khẽ nâng cao, ánh mắt kén chọn quét khắp nơi một vòng.
Ta cũng đưa mắt đích tỷ Nguyễn Ôn Niệm hai .
Thư sinh họ Vu, vốn từng hôn ước với , đối với nàng quả thực tệ.
Gương mặt đích tỷ tròn trịa hơn một vòng, hẳn là vì nhà chồng dễ nắm trong tay, so với khi xuất giá, nàng càng thêm quen thói sai khiến, khí thế hống hách rõ rệt.
Đích tỷ bước phủ, sắc mặt liền biến đổi.
“Không đúng!”
Nàng chăm chăm , ánh mắt đầy nghi hoặc:
“Tạ gia… thật sự ở đây ?”
“Sao giống với nơi từng thấy mấy năm .”
Ta cũng ngẩn , hiểu hỏi :
“Không giống chỗ nào?”
“Nhà to quá…”
Đích tỷ nhíu mày kỳ quái.
“Nguyễn Nam Khê, ngươi chắc chắn gả cho công t.ử nhà họ Tạ chứ?”
Ta gật đầu, đáp chút do dự:
“Người ngốc đến , cũng thể gả nhầm phu quân.”
“Bà mối dẫn hoa kiệu đến Tạ gia, cũng chính tại Tạ gia gặp phu quân…”
Không hề lấy một kẽ hở.
Đích tỷ , rốt cuộc cũng truy hỏi thêm nữa.
Dù nàng cũng chỉ từng đến Tạ gia một , cách mấy năm, phủ tu sửa đổi khác cũng chẳng chuyện lạ.
“Thôi .”