ông bà Mộ cũng đứng bật dậy, giận dữ rống lên, “Nếu con trai tôi thật sự đã nói những lời này! Vậy thì chuyện con Giang Khương kia vì muốn leo lên giường con trai tôi mà bỏ thuốc cho nó, tính sao đây!”
Dưới đài bắt đầu có người xì xào bàn tán, “Đúng vậy! Hôm sinh nhật Vãn Vãn, Giang Khương cố tình bỏ thuốc vào cốc của Mộ Bạch, ngày hôm sau còn mặt dày đòi Mộ Bạch cưới mình! Chuyện này, cô ta có chối cũng không được!”
Giang Vãn gật đầu, “Đúng vậy, tại sao cô ta lại phải làm thế?”
Tiếp theo, cô ấy lại lật sang trang kế tiếp.
Ngày 20 tháng 5 năm 2024.
Hôm nay là sinh nhật tôi và Giang Vãn.
Nhưng bố mẹ dường như quên mất tôi, chỉ mua bánh kem cho mỗi Giang Vãn.
Tuy nhiên tôi cũng không giận, bánh kem thôi mà, tôi có thích ăn đâu.
Giang Vãn hình như phát hiện ra tôi đứng trong góc, cô ấy đặc biệt mang đến cho tôi một miếng bánh kem, nói với tôi: “Chị, sinh nhật vui vẻ.”
Tôi giả vờ ghét bỏ, đẩy miếng bánh sang một bên.
Thật ra cả trái tim đập thình thịch, tôi ước gì cũng có thể nói với cô ấy một câu “sinh nhật vui vẻ”.
Nhưng dù tôi làm vậy, cô ấy vẫn cười nói không sao cả.
Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy cô ấy thật sự giống như một thiên thần.
Thảo nào nhiều người yêu quý cô ấy đến vậy.
Sau đó, tôi không ngờ lại nhìn thấy Mộ Bạch bỏ thứ bột màu trắng vào cốc của cô ấy.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Không kịp nữa rồi, Giang Vãn há miệng định uống.
Tôi bất ngờ lao tới, giật lấy cốc rồi ngẩng đầu uống cạn.
Tôi bị đánh ngã xuống đất, nhưng mẹ vẫn đang lo lắng hỏi Giang Vãn có sao không.
Tôi…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/sao-bang-khong-khoc/chuong-3.html.]
Nhưng mẹ ơi, sao mẹ lại không hỏi con tại sao lại làm vậy.
Tuy nhiên mẹ cuối cùng vẫn chọn không tin tôi.
Bà ấy cho người đuổi tôi về phòng, không cho ra ngoài.
Không biết qua bao lâu, tôi thấy choáng váng, cả người đứng còn không vững.
Trong mơ màng, tôi nhìn thấy Mộ Bạch.
Hắn đè tôi xuống giường, mặt mày hung tợn: “Tôi suýt nữa là dụ được Giang Vãn vào tay rồi, cô tự nhiên chạy ra phá đám cái gì?!”
“Đã vậy, thấy cô nhăm nhe thế, vậy tối nay tôi sẽ xử lý cô trước!”
Tôi cũng muốn phản kháng lắm chứ, nhưng nghĩ lại một chút.
Phải chăng cứ thế này, tôi có thể uy h.i.ế.p Mộ Bạch cưới tôi?
Vậy thì Giang Vãn có phải sẽ an toàn rồi không?
Thế là tôi từ bỏ việc chống cự.
Sau đó, tôi bị hắt nước lạnh vào người tỉnh dậy.
Mộ Bạch nhìn tôi đầy ghê tởm, “Sao cô lại bỏ thuốc cho tôi?! Lại còn dám lừa tôi rằng mình là Vãn Vãn! Làm hại tôi...”
“Nhưng cô hãy dẹp bỏ ý định đó đi, trái tim tôi chỉ có một mình Vãn Vãn thôi.”
Bố mẹ cũng hoàn toàn không nghe tôi giải thích.
Họ chỉ vào mặt tôi gào thét: “Đồ dơ bẩn nhà mày! Dám vì ngăn cản Vãn Vãn gả vào nhà họ Mộ! Lại dùng thủ đoạn đê hèn thế này để leo lên ư!”
“Từ hôm nay trở đi! Mày cút về nhà mày đi! Nhà họ Giang này không hoan nghênh mày!”
Tôi cứ nghĩ lần đầu tiên bị ép buộc đã đủ đau rồi.
Không ngờ, khoảnh khắc này, còn đau đớn hơn.