Hôm nay là ngày Giang Vãn và Mộ Bạch đính hôn, nhưng hắn ta lại xuất hiện ở quán bar, bên cạnh còn ôm mấy người phụ nữ trang điểm lòe loẹt.
Tôi tức quá, đi lên chất vấn hắn, kết quả là hắn liền đẩy tôi ngã xuống đất.
Tóc giả của tôi rơi xuống, lộ ra da đầu trọc lóc.
Tôi kinh hãi muốn bò dậy, nhưng Mộ Bạch lại một chân dẫm lên lưng tôi.
Hắn ta khinh miệt nói: "Hèn gì trước đây không cho tao đụng vào mày, hóa ra mày là đứa đầu trọc!"
Những người phụ nữ bên cạnh hắn tò mò hỏi tôi là ai, hắn cười cợt nói: "Chỉ là một đứa lăng loàn thôi."
Tôi chợt nhớ lại sự kinh hoàng khi bị hắn áp bức và uy h.i.ế.p đêm đó.
Tôi nhìn chằm chằm vào hắn, run rẩy hỏi: "Tình cảm hơn hai mươi năm của chúng ta, lương tâm anh không cắn rứt sao?"
Nhưng hắn lại phá lên cười, nói rằng nếu không phải tưởng tôi là tiểu thư Giang gia, hắn căn bản đã chẳng thèm liếc mắt đến tôi.
Thì ra, nhà họ Mộ đến liên hôn, chỉ vì lợi ích.
Thế mà Giang Vãn vẫn còn bị lừa gạt.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Ông ngoại yêu thương Giang Vãn như vậy, tôi không thể để cô ấy nhảy vào hố lửa này.
Tôi vùng vẫy bò dậy, muốn gọi điện cho Giang Vãn.
Nhưng số còn chưa kịp bấm xong, đã bị Mộ Bạch giật lấy, ném mạnh xuống đất, vỡ tan tành.
Hắn cảnh cáo tôi: "Đừng có nói linh tinh, nghĩ kỹ xem mày còn có một ông ngoại nữa."
—
Bình luận trên livestream lập tức bùng nổ, những lời mắng chửi ngập trời như bão táp trút xuống Mộ Bạch: "Lấy người già ra uy h.i.ế.p bệnh nhân ung thư, hắn còn là người sao?"
"Nhà họ Mộ thật kinh tởm, cút ngay!"
Tôi thấy ông bà nhà họ Mộ tê liệt trên ghế, sắc mặt xám xịt.
Sắc mặt bố mẹ tôi cũng thay đổi, mẹ tôi bỗng đứng phắt dậy, chỉ vào mũi ông nhà họ Mộ mắng: "Nhà các người là có ý gì?! Coi con gái tôi là gì?!"
Bố tôi càng tức đến nỗi gân xanh nổi khắp trán, xông đến trước mặt Mộ Bạch, hận không thể đ.ấ.m hắn một phát: "Mày dám đối xử với con gái tao như vậy!"
Giang Vãn lại giơ tay ra hiệu mọi người yên tĩnh, định tiếp tục đọc hết nhật ký của tôi.
—
Thế mà ngay giây sau đó, gã đàn ông bên cạnh hắn dùng ánh mắt ghê tởm đó liếc nhìn tôi từ đầu đến chân, nói gã còn chưa "thử" loại đầu trọc bao giờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/sao-bang-khong-khoc/chuong-8.html.]
Tên súc sinh Mộ Bạch này, vậy mà lại lấy video quay trộm đêm đó ra, cười nói: "Rất sướng."
Nghe đến đây, cả người tôi cứng đờ.
Ký ức đêm đó như lũ lụt ùa về, tôi gần như sụp đổ.
Trong video, là cảnh tôi bị sỉ nhục, tôi khóc lóc cầu xin, nhưng Mộ Bạch và bạn bè hắn lại cười điên dại như dã thú.
—-
Tôi tức đến nỗi toàn thân run rẩy, hận không thể xông xuống bóp c.h.ế.t hắn.
Nhưng tôi chỉ là một linh hồn, không thể làm gì được.
Nước mắt Giang Vãn cuối cùng cũng rơi xuống, nhưng cô ấy vẫn cắn răng tiếp tục đọc.
—-
Sau khi video kết thúc, tôi bị Mộ Bạch và bạn bè hắn kéo vào xe.
Tôi chỉ biết, tôi không đứng dậy nổi, đau đớn như bị xé nát.
Tôi muốn báo cảnh sát, nhưng mỗi lần nghĩ đến ông ngoại, tôi lại không dám.
Tôi có phải rất hèn nhát không?
Có phải vì tôi quá vô dụng nên mới không ai yêu tôi?
Tôi nghĩ, tôi sẽ không đợi được đến Đêm Giao thừa, không đợi được đến Tết Nguyên đán.
Càng không đợi được đến cái ngày bệnh ung thư lấy mạng tôi nữa.
—-
Tiếng khóc dưới khán đài đã hòa làm một, bình luận trên livestream càng điên cuồng hơn: "Báo cảnh sát! Điều tra kỹ! Cái loại cặn bã này không xứng đáng sống!"
"Giang Khương, cô không hèn nhát, là bọn chúng quá kinh tởm!"
Tôi nhìn Giang Vãn, tay cô ấy run đến nỗi gần như không cầm vững nhật ký.
Mộ Bạch hoàn hồn, đột nhiên chỉ vào Giang Vãn nói: "Ăn nói lung tung! Cô có biết nói bừa là phạm pháp không!"
Giây tiếp theo, Giang Vãn từ trong túi lấy ra một chiếc máy ghi âm, ấn nút phát.
Tôi nhận ra, đó là máy ghi âm của tôi, lúc đó tôi đặt nó ngay cạnh quyển nhật ký.
Tôi nghĩ sẽ có một ngày, có người lên tiếng thay tôi.
Không ngờ người đó lại chính là Giang Vãn.
Trong đoạn ghi âm, tiếng khóc thét của tôi, tiếng cười điên dại của Mộ Bạch, cùng tiếng hò hét của mấy tên súc sinh kia, ngay lập tức vang vọng khắp cả hội trường.
Dù tôi đã chết, nhưng nghe những âm thanh này, linh hồn vẫn không ngừng run rẩy.