Sau Cơn Mưa Là Ánh Nắng - Chap 20 — Năm năm sau: Dưới mái hiên cũ
Cập nhật lúc: 2025-11-06 13:35:51
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/20nO7NqoaW
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng hôm , nắng chiếu tấm rèm như những sợi vàng mảnh.
Tiếng nước sôi lăn tăn trong ấm, và mùi gừng theo bốc lên ấm áp — thứ mùi mà Tử Du thuộc lòng, đến mức chỉ cần hít một là thấy an .
Hủ Ninh đang bên bếp, tay thạo như một thói quen lâu năm: đun nước, thái gừng, rót . Áo sơ mi cuộn gọn đến khuỷu tay, từng đường cơ bắp cánh tay thoáng hiện khi ánh nắng rọi qua. Anh tiếng bước chân và mỉm khi : Tử Du bước từ phòng vẽ, tóc vẫn còn vương vài sợi màu, đôi tay dính sơn.
“Dậy ?” — hỏi, giọng đầy trìu mến.
“Ừ. Em thức dậy, thấy mùi nên là ở đây .” Tử Du đáp, mắt lấp lánh. Anh tiến đến, hôn nhẹ lên khóe môi Hủ Ninh — một thói quen nhỏ, như từ lâu, như một nghi thức mỗi sáng.
Họ ở bên năm năm — quá dài, nhưng đủ để ký ức đau thương cũ trở thành những vệt mờ, và để tình yêu của họ trở nên bình thản, tự nhiên như thở.
Studio của họ con phố nhỏ, tàng cây em yêu thích. Tên studio — Hiên Nắng & Trà Gừng — đặt bởi một buổi sáng hai với vì mùi thường xuyên xuất hiện trong lúc việc. Studio bây giờ là nơi triển lãm tranh của Tử Du, là nơi Hủ Ninh nhận thiết kế nội thất cho những quán cà phê nhỏ ấm áp, là nơi họ dạy lớp workshop cho các bạn trẻ.
Sáng nay là ngày đặc biệt: kỷ niệm năm thứ năm kể từ buổi triển lãm Tokyo, và hôm nay họ sẽ trưng một bộ sưu tập mới — những bức tranh đ.á.n.h dấu hành trình từ “mưa” đến “ánh sáng”. Khách mời vài nhà trưng bày, vài bạn cũ, và cả ba của Tử Du.
Khi khách đến, Tử Du vòng quanh, chào hỏi, nhưng ánh mắt luôn tìm Hủ Ninh giữa đám đông — như cách vẫn bao năm nay. Đôi khi Hủ Ninh dừng , chỉ một bức tranh, thủ thỉ vài câu nhận xét và bằng ánh mắt khiến đối diện lặng.
Buổi tối, khi khách về, họ trong studio chỉ còn ánh đèn vàng dịu. Hủ Ninh dọn một mâm gừng nhỏ, hai ly, vài miếng bánh dẻo. Ngoài cửa, màn mưa lất phất — Hà Nội về đêm lúc vẫn mưa dù trời hửng lâu.
“Tao cảm ơn mày,” — Tử Du đột ngột, giọng nhỏ.
Hủ Ninh , nhíu mày: “Cảm ơn vì cái gì?”
“Vì mày đó — khi tao dám , khi tao sợ, khi tao … Mày vẫn .”
Hủ Ninh , đôi mắt ươn ướt. “Đừng , mày tao hổ lắm.” Anh chạm nhẹ ngón tay trán Tử Du, vuốt vội: “Mày , tao cũng cần cảm ơn mày. Vì mày cho tao cách chờ.”
Họ với , im lặng mà ấm. Trong khoảnh khắc , năm năm dồn thành một chuỗi thở đồng điệu.
Ngày hôm , ba Tử Du đến. Ông già bước chậm, trán nhiều nếp nhăn hơn những , nhưng ánh mắt bây giờ dịu dàng hơn. Họ quá nhiều; đàn ông lớn tuổi chỉ ở cửa studio, những bức tranh treo tường, thẳng con trai.
“Ba,” — Tử Du bước tới. Ông cúi đầu, chạm nhẹ vai con. “Con cảm ơn vì… đến.”
Ba gật, giọng ông khàn: “ đến vì con sống thế nào. Và thấy… con .” Ông Hủ Ninh, gương mặt ông thật: “Cảm ơn lo cho thằng bé nhà .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/sau-con-mua-la-anh-nang/chap-20-nam-nam-sau-duoi-mai-hien-cu.html.]
Hủ Ninh bước đến, nắm lấy bàn tay ông già: “ chỉ Tử Du yên.”
Ông họ cả hai, yếu: “Thì yên , ?” Không khí giữa họ một lặng ấm, chấn thương cũ còn kéo xa nữa; đó là một lớp vỏ mới gọi là chấp nhận.
Thời gian trôi, công việc của hai đều tiến triển — nhưng kiểu thắng lớn để đổi tính cách. Tử Du nhận nhiều triển lãm hơn, đặt mua tranh; Hủ Ninh mở thêm dịch vụ thiết kế cho những quán nhỏ “ ấm” trong gian. Họ mở lớp dạy vẽ cuối tuần, nơi các em nhỏ và lớn tới học vẽ bằng cảm xúc chứ chỉ kỹ thuật. Studio trở thành một điểm tụ, nơi rủ đến uống gừng, câu chuyện, và đôi khi lặng im bên tranh.
Một hôm, một cô bé chạy tới, đặt lên bàn một chiếc bưu nhỏ: “Cháu vẽ tặng bác.” Họ cùng . Những điều nhỏ bé như thế khiến Hủ Ninh thấy đời đáng sống — vì thành công, mà vì những khoảnh khắc chia sẻ.
Vào ngày mưa rả rích của tháng mười, họ mái hiên cũ — đúng cái hiên chứng kiến đầu họ gặp , cái hiên mà giờ sửa , sơn sáng, đặt vài chậu cây. Hủ Ninh lấy từ trong túi một chiếc hộp nhỏ — nhẫn, mà là một quyển sổ tay nhỏ, bọc da, bìa khắc hai chữ “Trở về”.
“Tao điều ở đây, để mỗi khi chúng già , mở xem còn nhớ .” Hủ Ninh , giọng ấm.
Tử Du mở quyển . Bên trong, những trang đầu là các mẩu giấy, vé tàu, ảnh chụp họ mưa, bức ảnh Hủ Ninh từng gửi từ thuở , và phía cuối cùng — một trang trắng.
“Viết ,” Hủ Ninh kéo Tử Du gần. “Viết điều gì em hứa.”
Tử Du xuống chiếc bút, khẽ, nét chữ run run nhưng chắc:
“Anh hứa sẽ chờ. Anh hứa sẽ luôn pha khi em mệt. Anh hứa sẽ cùng em vẽ, dù mưa nắng. Và hứa: nơi — mái hiên, căn nhà — sẽ luôn là nơi em trở về.”
Hủ Ninh , đôi mắt rưng lên. Anh đặt bút, ngay bên :
“ hứa: sẽ là giữ đèn, dù đời tối. hứa: sẽ để em một qua mưa. hứa: cùng em già .”
Họ đặt quyển sổ trở hộp, khép nhẹ, như khép một lời thề cần cử hành rầm rộ.
Năm năm nữa, khi thành phố vẫn đổi , studio vẫn đó, và hai vẫn nấu mỗi sáng. Họ thắng lớn, cần những vinh quang ầm ĩ — thứ họ cần là một mái nhà đủ ấm, một bàn vẽ đủ rộng, một thể mắt mỗi khi mỏi.
Cuối chương, cảnh khép bằng một chiều mưa vặt. Hủ Ninh ngoài hiên, dang rộng ô — để che cho ai đó bây giờ, mà để mời Tử Du cùng bước , cùng mưa. Họ nắm tay , lặng lẽ, cần lời, chỉ tiếng mưa, tiếng bước chân nền xi măng ấm ướt và một mái hiên chứng kiến thứ: từ tổn thương đến chữa lành, từ sợ hãi đến tin tưởng.
Tử Du khẽ tựa vai Hủ Ninh, thì thầm: “Em yêu .”
Hủ Ninh đáp, giọng ấm và chắc: “Anh cũng yêu em.”
Và thế là, mái hiên cũ, giữa mưa và hương gừng, giữa tranh và , kết thúc của họ là một đỉnh cao lộng lẫy — mà là một bắt đầu bao giờ kết thúc: sống cùng , mỗi ngày; chữa lành cho , mỗi ngày; và yêu , thật chậm, thật bền.
☀️ Họ ở — vì còn nơi để , mà vì tìm thấy nơi để thuộc về.