Tử Du ở  nhà Hủ Ninh thêm một đêm,  thêm một đêm nữa.
Ban đầu,   là để “tránh mưa”.  thành phố  hết mưa từ lâu, chỉ  trong lòng  vẫn còn một cơn giông  tan.
Hủ Ninh  hỏi,  ép, chỉ lặng lẽ nấu cơm, pha , và để  tự tìm  nhịp sống.
Căn nhà vốn tĩnh lặng giờ  thêm tiếng muỗng chạm  ly, tiếng  khe khẽ giữa bữa ăn — những âm thanh nhỏ bé mà ấm áp đến lạ.
“Anh  việc từ nhà ?”
“Ừ. Thường thì  chỉ  công ty khi cần gặp khách.”
“Vậy …  thấy cô đơn ?”
“Có.  quen . Đôi khi im lặng cũng là một cách  chuyện.”
Câu trả lời của Hủ Ninh khiến Tử Du bật , nhẹ như nắng ban sớm.
Những ngày  đó, họ sống cùng  như hai  xa lạ  cách thấu hiểu mà  cần lời.
Tử Du giúp  tưới cây, đôi khi nấu thử món mới (và  bếp bừa bộn đến mức Hủ Ninh  dọn đến khuya).
Cậu vẽ, còn   việc. Thỉnh thoảng, họ đổi chỗ:  xem bản phác của ,  chỉnh  bố cục nội thất trong bản thiết kế của .
“Cậu  mắt thẩm mỹ .”
“Anh  thật chứ?”
“Nếu   dối, chắc    để   bừa cái bàn  ba ngày .”
Tử Du đỏ mặt,  ngượng.
Khoảnh khắc đó, Hủ Ninh  thấy ánh sáng nơi đôi mắt  — thứ ánh sáng mà  tưởng rằng  bao giờ còn xuất hiện trong thế giới của  nữa.
 quá khứ chẳng bao giờ biến mất.
Một chiều, khi Hủ Ninh  , điện thoại của Tử Du đổ chuông.
Tên hiển thị: “Lâm Dật – đừng ”.
Tử Du  màn hình  lâu. Cậu  chặn  ,  xóa,  cố quên.  con  tàn nhẫn nhất  là ký ức — càng  quên, nó càng hiện lên rõ hơn.
“Tử Du, em còn ở đó chứ?”
Giọng bên  khàn khàn, quen thuộc, khiến n.g.ự.c  thắt .
“Anh  cần  gì thêm.”
“Anh chỉ  gặp, một  thôi. Có chuyện    ...”
Cuộc gọi ngắt giữa chừng. Tử Du run rẩy đặt điện thoại xuống, cảm giác như thế giới  sụp một góc.
 lúc đó, Hủ Ninh bước .
“Ai ?”
“Không…  ai cả.”
Câu  dối bật  nhanh đến mức chính Tử Du cũng sợ.
Hủ Ninh  , ánh mắt trầm , nhưng  hỏi thêm. Anh chỉ nhẹ giọng:
“Nếu  mệt,  thể nghỉ sớm.   nốt phần bản vẽ .”
Cả buổi tối, căn nhà yên ắng đến mức  thể  rõ tiếng bút lướt  giấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/sau-con-mua-la-anh-nang/chap-3-giua-nhung-khoang-lang-co-anh.html.]
Tử Du trùm chăn,  mặt  tường, nước mắt rơi trong im lặng.
Sáng hôm ,  rời nhà sớm.
Trên bàn ăn, Hủ Ninh để  phần bánh mì và tách cà phê quen thuộc, kèm mẩu giấy:
“Nếu   ngoài, nhớ mang ô. Dự báo  chiều  mưa.”
Dòng chữ  khiến lòng Tử Du nhói lên.
Cậu tự hỏi —   xứng đáng với sự dịu dàng  , khi bản  vẫn  dám đối diện với quá khứ?
Chiều đó,  đến quán cà phê cũ — nơi  đầu gặp Hủ Ninh.
Lâm Dật  đợi sẵn, vẫn nụ  nửa vời .  khi  thấy ,   im bặt.
“Tử Du,  xin … Khi   ngu ngốc, —”
“Đừng  nữa. Em  tha thứ .    nghĩa là em   .”
“Em sống với ai bây giờ?”
“Một   hơn .”
Câu trả lời khiến Lâm Dật cứng họng. Anh  nắm tay , nhưng Tử Du rút  ngay.
“Đừng chạm  em. Người  sẽ lo lắng.”
Cậu  lưng , mưa bắt đầu rơi.
Cơn mưa bất chợt, giống hệt buổi chiều định mệnh năm  — chỉ khác là,   Tử Du  còn run rẩy giữa mưa nữa.
Khi trở về, Hủ Ninh đang  ngoài hiên, tay cầm ô, ánh mắt  về phía con ngõ tối.
Thấy ,  chỉ  khẽ:
“    mang ô  mà.”
Tử Du ngẩng đầu, giọng nghẹn :
“Em… gặp  cũ.”
Hủ Ninh im lặng. Anh tiến  gần, phủ lên vai  chiếc khăn khô.
“Cậu  thể , hoặc .  sẽ  giận.  chỉ   —   đang tổn thương ?”
“Có… nhưng em   chạy trốn nữa.”
Một giọt nước —   là mưa  nước mắt — rơi xuống cổ áo.
Hủ Ninh khẽ siết vai , cúi xuống, giọng  khàn :
“Tốt. Vậy để   cùng ,  .”
Khoảnh khắc , Tử Du chợt nhận  — đôi khi, chữa lành   là quên  quá khứ, mà là  ai đó nắm tay  bước qua nó.
Tối hôm đó, họ  bên ,   gì.
Trên bàn, ly  gừng vẫn còn bốc khói.
Ánh đèn vàng phản chiếu gương mặt họ — hai con  từng cô độc, giờ  sát  như hai nửa mảnh ghép  tìm đúng chỗ.
Ngoài , mưa  rơi, nhưng trong nhà, nắng  kịp  .
☀️ Có những tổn thương  cần  quên, chỉ cần   ở bên — để khi nó nhói lên,   còn thấy sợ nữa.