SAU KHI ĐI LÀM MỘT NĂM, MẸ MUỐN TÔI ĐƯA TIỀN MUA NHÀ CƯỚI CHO ANH - 1
Cập nhật lúc: 2025-12-10 02:45:41
Lượt xem: 279
mới một năm khi nghiệp đại học, bắt đưa 100.000 tệ để trai mua nhà.
là tiền, bà liền chu đáo tính toán giúp , đến cả tiền phụ cấp ăn khuya cũng bỏ sót.
là kế toán già khác!
Tiền , kiểu gì cũng bỏ thôi, ai bảo con gái là “chiếc áo bông nhỏ thiết” của cha chứ.
Ngày hôm , nhận sổ đỏ —
Một căn biệt thự bằng giấy, ghi rõ: Mộ phần âm trạch 4, căn 44.
Mẹ tức đến mức suýt dùng ngay căn mộ đó luôn, gọi điện thoại như mưa lũ.
: “Mẹ gì cơ? Tiền sính lễ đủ ? Được thôi, để con gửi thêm ít tiền âm phủ mệnh giá 100 triệu từ Ngân hàng Thiên Địa.”
–
Khi gọi điện, đang chạy công trình, mở miệng hít ngay một ngụm bụi.
Bà phát hiện gì bất thường, giọng hồ hởi: “Anh con sắp cưới vợ !”
khựng , buột miệng: “Cô gái đó mù ?”
Mẹ ẩn ý, sức khen ngợi cô gái phúc, gả cho một đàn ông như .
May mà đây là cuộc gọi liên tỉnh, chứ thì trợn trắng mắt đến lật tròng .
Anh á? Ngoài cái chứng minh thư và cái của nợ giữa hai chân là còn tí giống đàn ông, còn cái gì là hành vi của đàn ông chứ? Tốt gì mà , đàn ông tuyệt chủng chắc?
Không khéo là cưới để lừa!
Mẹ kiên quyết phủ nhận, bảo đó là gái bản địa, gia đình đàng hoàng, chỉ một yêu cầu nhỏ là mua nhà.
đang bận kiểm tra bản vẽ thực địa, liền đáp hờ hững: “Thế thì mua thôi, cô gái thiệt .”
Mẹ vui mặt, ngừng khen ngợi: “Vẫn là con gái giỏi giang hiếu thuận, đúng là chiếc áo bông nhỏ thiết của .”
vội cắt ngang lời khen của bà, mấy lời tâng bốc đó đội lên đầu là kiểu gì cũng thêm tiền.
“Tốt nhất thẳng, chuyện gì?”
“Đưa con tiền đặt cọc mua nhà, nhiều , 100.000 tệ.”
từ chối ngay lập tức, mới tròn một năm, gì tiền.
Mẹ hì hì: “Sao , tính từng đồng từng cắc .”
Lương tháng 13.000 tệ, tiền thuê nhà và điện nước 5.000 tệ, công ty bao ăn, tốn tiền cơm, tiền tàu điện ngầm mỗi tháng 500 tệ.
Hay thật đấy, ý bà là khỏi mặc quần áo , vệ sinh khỏi cần giấy, dùng tay lau luôn hả?
Thế mà vẫn còn thiếu 10.000 tệ.
Mẹ sảng khoái: “Không còn tiền thêm với phụ cấp ăn khuya , cộng đúng 10.000!”
Không hổ là kế toán kỳ cựu, hạt tính từ bàn tính như bay mặt .
Từng thấy Douyin một câu “súp gà độc”: Sự tàn nhẫn lớn nhất của cha chính là đòi hỏi quá đáng khi con cái mới , khả năng tự lo.
Mà với còn quá đáng hơn — đòi cho bà, mà là đòi cho cục cưng ch.ó hoang của bà — .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-di-lam-mot-nam-me-muon-toi-dua-tien-mua-nha-cuoi-cho-anh/1.html.]
Thấy trả lời, tiếp tục lải nhải: “Anh con chẳng gì, từ nhỏ lời, cái gì cũng . Không như con, ngoan ngoãn hiểu chuyện, tự tìm công việc .”
Ồ, giờ thì là rác rưởi ?
“Con gái ngoan , bỏ chút tiền giúp một tay, coi như giúp nhà !”
Nói đến nước , — con gái của , thể giúp chứ!
“Mẹ ơi, một căn hộ liệu đủ ? Hay mua biệt thự , loại biệt lập ?”
“Con nhiều tiền thế cơ ?!”
“Có chứ, con đang việc ở Myanmar Bắc, mỗi ngày ‘gặt’ một quả thận.”
Mẹ vui sướng: “Vẫn là con gái lớn của là giỏi nhất!”
Ngày hôm , nhận sổ đỏ.
Một căn biệt thự bằng giấy, ghi rõ: Mộ phần âm trạch 4, căn 44.
là con gái út sinh muộn trong nhà, khỏi nuông chiều đến cỡ nào.
Người thì “con trai, con gái như ”, cố gắng đối xử công bằng.
Còn nhà thì “con gái là nhất”, con gái là bảo bối, trai tranh gì cũng nhường .
Anh tranh rửa bát, bắt .
Anh học nấu ăn, đuổi khỏi bếp vì mới là cần học.
Mẹ dạy từng chút một: rửa bát, nấu ăn, giặt đồ.
Còn trai thì bao giờ đặc quyền đó.
Năm nào cũng vinh danh “Bé khéo tay” của trường.
Mẹ khoe khắp nơi: “Con gái giỏi lắm, việc nhà việc cửa đều rành rẽ.”
Bác gái bên cạnh gật đầu hưởng ứng: “ là sinh con gái!”
thấy thì sướng rơn, chút ngần ngại mà ôm trọn việc giặt giũ nấu nướng trong nhà.
Bố cũng thiết với hơn.
Ông cho học trường cấp hai tư, học phí đắt nhưng ở nội trú, nên rời nhà từ sớm.
tuy học trường nổi bật, nhưng ở nhà mỗi ngày.
Mẹ để dành cho một bát cháo trắng, còn xương gà thừa bố ăn dở thì để cho .
Hai món với một đứa con gái ngoan ngoãn như đúng là “sát thương chí mạng”.
Mẹ thường với : học đại học, thì cũng ở gần nhà, nỡ để xa, nhưng con gái cũng lấy chồng.
ngây thơ trả lời: “Con lấy chồng , cả đời ở bên bố .”
Mẹ to: “Làm gì con gái nào lấy chồng, cũng rời nhà. nhớ, đây là nhà của con, yêu thương trai.”
gật đầu lia lịa.
Bố thương thế cơ mà, thiên vị , trai thật đáng thương, đương nhiên giúp .
Giờ nhớ , thật về tát cho bản một cái.