Mở miệng ra đòi một triệu, làm sao tôi có thể có?
Sắc mặt tôi trầm xuống: “Tôi không có nhiều tiền như vậy.”
Vừa nghe thế, người phụ nữ còn chưa kịp lên tiếng thì cậu con trai bên cạnh đã nhảy dựng lên: “Ai mà không biết chị bám lấy nhà giàu rồi làm mợ nhà danh giá, chị nói không có tiền ai mà tin?”
“Tôi thấy chị là không muốn cho thôi! Chả trách cưới chồng rồi chưa từng về nhà một lần, chắc lại đi gả cho ông già năm mươi sáu mươi tuổi nào đó!”
“Tôi khinh! Đúng là tiện!”
Tôi chưa từng nghĩ một thằng nhóc mười tám mười chín tuổi lại có thể nói ra những lời độc địa đến vậy – mà lại là em trai ruột của mình.
Thấy xung quanh bắt đầu có người vây lại xem, người phụ nữ liền kéo tay áo cậu con trai rồi ngồi bệt xuống đất bắt đầu khóc lóc.
“Ôi trời ơi, chúng tôi chỉ muốn đến gặp con gái một lần mà nó đã vội đuổi đi rồi.”
“Nếu không phải cha con ở quê bị bệnh, chúng tôi cũng đâu đến mức phải cầu xin thế này.”
“Dù sao cũng vất vả nuôi con khôn lớn, nể tình mẹ nuôi con bao năm, xin con cứu cha con một lần đi…”
Màn nước mắt nước mũi này quả thực rất đạt, thành công đánh lừa được đám người xung quanh.
Mọi ánh mắt đều bắt đầu nhìn tôi bằng ánh nhìn khác lạ, chỉ trỏ bàn tán.
6
Tôi muốn rời đi, nhưng lại bị hai người họ giữ chặt cánh tay.
Đúng lúc ấy, một giọng nói trầm lạnh vang lên xuyên qua đám đông bên tai tôi:
“Tránh ra hết cho tôi!”
Bóng dáng cao lớn của Hứa Hoài An xuất hiện, chắn trước mặt tôi, thay tôi ngăn hết mọi ánh mắt kỳ lạ xung quanh.
Anh ném một chiếc thẻ xuống trước mặt hai mẹ con kia, ánh mắt như ngấm băng:
“Cầm tiền rồi cút đi.”
Cho đến khi bị anh kéo ra khỏi đám đông, tôi mới hoàn hồn trở lại.
Hứa Hoài An vừa quay lại định nói gì đó, đã bị tôi bất ngờ ôm chặt lấy eo.
“Cho em ôm một lát… chỉ một lát thôi.”
Giọng nói mang theo chút van xin vang lên từ lồng ngực, bàn tay đang định giơ lên của Hứa Hoài An cuối cùng cũng nhẹ nhàng đặt lên sau đầu tôi, âm thầm an ủi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.net.vn/sau-khi-hoan-doi-cuoc-doi-toi-mot-lan-nua-co-duoc-hanh-phuc/chuong-5.html.]
Sự mạnh mẽ gắng gượng bấy lâu như sụp đổ trong khoảnh khắc. Nước mắt tôi thấm ướt chiếc áo sơ mi anh đang mặc, truyền thẳng đến trái tim đang đập của anh.
Từ sau khi Hứa Hoài An qua đời bảy năm trước, ở thế giới đó chỉ còn lại một mình Tống Hựu Ninh sống đơn độc.
Không còn ai đứng ra bảo vệ cô mỗi khi nguy hiểm, cũng chẳng còn ai dỗ dành cô mỗi khi tủi thân.
Bởi vì anh muốn tôi phải sống thật tốt.
Nên tôi luôn gồng mình mạnh mẽ, dù có vấp ngã cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt.
Nhưng giờ đây, nhìn thấy gương mặt quen thuộc ấy, tôi không thể kìm nén thêm nữa.
Nước mắt như vỡ đê trào ra khỏi hốc mắt, như muốn dốc hết tất cả tủi thân suốt bảy năm qua mà khóc cho bằng hết.
7
Hiếm khi thấy Hứa Hoài An không lạnh lùng, lần này anh lại nhẫn nại dỗ dành tôi.
Tôi hít hít mũi, mắt đỏ hoe theo anh lên xe.
Xe khởi động, cảnh vật ngoài cửa sổ nhanh chóng lùi về phía sau.
“Trước đây sao không phát hiện, em lại dễ khóc thế.”
Giọng nói mang theo ý trêu chọc vang lên bên tai, phá tan bầu không khí nặng nề.
Tôi nhớ đến lần đầu tiên gặp anh ở thế giới này, khi đó tôi cũng đã khóc.
Hình như mỗi lần tôi khóc… anh đều có mặt.
Mặt tôi khẽ nóng lên, lúng túng hồi lâu cũng không thốt ra được câu nào, cuối cùng lại đổi lấy một tiếng cười trầm thấp của anh.
Hôm nay Hứa Hoài An rất khác với thường ngày.
Trên người anh nhiều thêm chút dịu dàng, kiên nhẫn, và cả… sự hăng hái của một chàng trai trẻ.
Nhìn người đàn ông trước mặt đang kiên nhẫn bóc tôm cho mình, tôi bỗng không phân biệt được đây là mơ hay là thật.
Họ… giống nhau quá đỗi.
Tôi sợ nếu ở bên anh quá lâu, sẽ thật sự không kìm được mà xem anh như “người đó”.
“Để nguội rồi sẽ không ngon nữa.”