Từ câu chuyện của anh, tôi mới biết: người tôi yêu, Hứa Hoài An, thực ra vẫn luôn ở bên tôi.
Sau vụ tai nạn bảy năm trước, một phần linh hồn của Hứa Hoài An đã đến thế giới song song này, nhập vào thân xác của Hứa Hoài An ở đây.
Chỉ là đến khi tôi xuất hiện, linh hồn ấy mới dần thức tỉnh.
Vì linh hồn rất yếu, nên mỗi lần xuất hiện đều rất ngắn ngủi.
Do chấn thương của tôi nặng hơn nên thời gian nằm viện kéo dài thêm nửa tháng. Trong nửa tháng đó, linh hồn kia chưa từng xuất hiện — mọi chuyện đều do Hứa Hoài An ở thế giới này xử lý.
Đến ngày xuất viện, tôi mới nghe anh kể rõ mọi chuyện.
Tai nạn lần này là một vụ mưu sát có chủ đích.
Người đứng sau chính là Ôn Sơ Di — một cái tên vừa bất ngờ… nhưng cũng không quá ngạc nhiên.
Tôi bất chợt nhớ lại ánh mắt đầy ẩn ý của cô ta trong lần gặp cuối.
Cũng vì điều này, tôi đến trại giam gặp cô ta một lần.
So với vẻ ngoài thanh nhã, tinh tế lần trước, lần này Ôn Sơ Di đã hốc hác, tiều tụy đi nhiều.
“Tại sao lại muốn giếc Hứa Hoài An?”
Với ơn cứu mạng năm xưa của cha cô ta, anh ấy lẽ ra phải cho cô ấy cuộc sống không lo cơm áo — tôi thực sự không hiểu cô ta được lợi gì từ việc này.
“Nếu năm đó không vì cứu anh ta, cha tôi đã không phải chếc. Mẹ tôi cũng không bị đám chủ nợ dồn đến mức nhảy lầu tự tử.”
“Cha tôi đã cứu anh ta, thế nhưng khi gia đình tôi khốn khổ không lối thoát, anh ta ở đâu?”
Ôn Sơ Di bật cười mỉa mai, trong mắt phủ kín oán hận.
Ra khỏi trụ sở cảnh sát, tôi thấy xe của Hứa Hoài An đang đậu trước cổng.
Anh mặc áo khoác đen, kẹp một điếu thuốc giữa ngón tay, khói thuốc mờ mịt khiến nét mặt trở nên mơ hồ.
Khi tôi bước đến gần, anh bất chợt nói một câu khiến tôi đứng khựng:
“Em… không phải là Tống Hựu Ninh ban đầu, đúng không?”
Ánh mắt tôi khẽ lóe lên kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lại trở về bình thản:
“Anh có ý gì vậy?”
Hứa Hoài An dập tắt điếu thuốc, cụp mắt, thong thả đáp:
“Cô ấy tính tình nóng nảy, có gì đều bộc lộ hết ra ngoài, không giống em — luôn bình tĩnh đến đáng sợ.”
“Vả lại, cô ấy ghét nhất là mùi thuốc lá.”
Giọng anh mang theo chút lười nhác, cũng như chút tự giễu.
Nói rồi, anh không nhìn tôi nữa, chỉ mở cửa xe bước vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.net.vn/sau-khi-hoan-doi-cuoc-doi-toi-mot-lan-nua-co-duoc-hanh-phuc/chuong-7.html.]
Trên đường về, bầu không khí trong xe nặng nề đến nghẹt thở.
Mãi đến khi xe dừng lại trước cổng biệt thự, anh mới lên tiếng.
Lần này giọng anh không còn lạnh nhạt như trước, mà có chút trầm khàn khó diễn tả:
“Cô ấy… giờ sống thế nào rồi?”
“Cô ấy đang ở một nơi khác, sống rất tốt.”
Tôi ngập ngừng một chút, cuối cùng vẫn không kiềm được mà hỏi:
“Nếu yêu cô ấy, sao anh không trân trọng cho tốt?”
Im lặng.
Khi tôi tưởng anh sẽ không trả lời, thì anh đột nhiên cất tiếng.
Vẻ mặt vẫn lạnh như băng, nhưng đuôi mắt đã đỏ ửng:
“Lão tử là vì muốn bảo vệ cô ấy!”
Khoảnh khắc đó, mọi khúc mắc đều được hé lộ.
Trước khi xuống xe, tôi nhìn anh thật sâu:
“Chỉ cần lấy được thứ tôi muốn, tôi sẽ rời đi. Khi đó… cô ấy cũng sẽ quay lại.”
Có lẽ, đó là kết cục tốt nhất cho tất cả.
10
Linh hồn của Hứa Hoài An xuất hiện ngày càng thưa thớt, mà mỗi lần đến cũng ngắn ngủi hơn.
Cả hai chúng tôi đều hiểu điều đó có ý nghĩa gì, nhưng không ai dám vạch trần sự thật ấy.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Anh cúi người, bàn tay lớn nhẹ xoa đầu tôi.
Tôi xoay người lại ôm chặt lấy anh, vùi đầu vào n.g.ự.c anh.
“Đi nào, anh trai dẫn em đi ngắm sao.”
Hứa Hoài An bật cười khẽ, kéo tay tôi ra ngoài ban công.
Bầu trời trên đầu đầy sao lấp lánh, từng ngôi sao đều phát ra ánh sáng rực rỡ.
Ngày xưa ở trại trẻ mồ côi, chúng tôi cũng từng tựa sát nhau trong sân mà đếm sao như thế này.
Một ngôi, hai ngôi, ba ngôi... bốn trăm năm mươi ngôi...
Mỗi lần đếm đến đó, tôi đã ngủ say trong lòng anh.