Sau Khi Ta Chếc, Mẫu Thân Hoá Điên Tàn Sát Khắp Nơi - 6
Cập nhật lúc: 2025-06-21 13:38:16
Lượt xem: 230
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trần Tầm Chi thoạt nhìn có vẻ điềm tĩnh hơn thê tử.
Ông chậm rãi nói:
“Điện hạ, chuyện này quả thực là Trần gia chúng ta có lỗi với người. Việc hôn sự xin hãy hủy bỏ, ta sẽ tự mình dẫn đứa con bất hiếu này đến nhận tội trước mặt bệ hạ.”
“Chỉ xin… vì thể diện hoàng gia, đừng để chuyện này ồn ào thêm nữa.”
Dứt lời, Trần Tầm Chi ra lệnh cho hai tên gia đinh áp giải Hứa lang xuống đất, trói c.h.ặ.t t.a.y chân như heo chờ mổ.
Hạt Dẻ Rang Đường
“Tên khốn này, tuyệt đối không thể giữ lại!”
Ông đã quyết, lập tức hạ lệnh: đánh c.h.ế.t bằng gậy.
Trần Sở Sở nghe thấy phụ thân định đánh c.h.ế.t người yêu, sợ đến mức bò lồm cồm dưới đất, chạy đến như phát điên:
“Phụ thân, xin đừng! Con và Hứa lang… chưa từng làm gì cả! Phụ thân tha cho chàng đi mà!”
Trần Tầm Chi lạnh lùng không hề đáp lại.
Phó Dĩ Dung nghiến răng, mắng nữ nhi vài câu, rồi liếc mắt ra hiệu.
“Thằng chó c.h.ế.t kia dám mơ tưởng đến tiểu thư quyền quý? Mau đánh c.h.ế.t nó cho ta! Lột da, rút gân, quẳng xuống bãi tha ma!”
Trần Sở Sở bị Chi Lan cùng mấy bà tử đè chặt xuống, mắt trợn trừng nhìn chiếc gậy to bằng bát tô đập thẳng xuống người yêu mình.
Máu phun lên, tươi đỏ như son.
Nàng bỗng thấy… tất cả trước mắt trở nên xa lạ lạ thường.
Phụ thân xưa nay luôn điềm đạm ôn hòa, nay xuống tay tàn nhẫn như đồ tể.
Mẫu thân luôn tươi cười nhân từ, giờ mặt đầy sát khí, miệng phun ra lời độc địa.
Họ… đang g.i.ế.c c.h.ế.t người mà nàng yêu nhất.
Đầu óc Trần Sở Sở trống rỗng, chỉ còn lại tiếng gào rú hỗn loạn vang lên trong tâm trí…
Chỉ là muốn gặp Hứa lang một lần cuối thôi, để kết thúc những mộng tưởng thiếu nữ trong lòng, vậy mà…
Sao vừa được người ta ôm một cái, y phục trên người nàng như tan rã, rơi xuống loạt soạt như có phép thuật?
Chẳng lẽ chiếc váy kia có ma lực gì đó?
Hứa lang của nàng, thật đúng là một đại hiệp kiên cường bất khuất.
Bị đánh đến mình đầy thương tích, m.á.u me đầm đìa, vậy mà vẫn dùng ánh mắt dịu dàng trấn an nàng:
“Đừng sợ… Sở Sở, ta là đại hiệp mà. Đại hiệp… sao có thể chịu không nổi vài roi chứ…”
Câu còn chưa dứt, một giọt m.á.u từ đuôi mắt hắn lăn xuống.
Hứa lang cắn răng, rồi gục xuống bất tỉnh.
Trần Sở Sở lập tức hoảng loạn, cả người run rẩy.
Mẫu thân chẳng phải rất yêu nàng sao?
Tại sao đến giờ nàng đã khóc đến cạn nước mắt, quỳ trên đất cầu xin đến sưng trán rách môi, mà mẫu thân vẫn không hề thương xót nàng, cũng chẳng buông tha cho người nàng yêu?
Nàng ngẩng đầu lên, má đã loang lổ những vệt m.á.u bắn.
Trong tầm mắt nàng, khuôn mặt của Phó Dĩ Dung tràn ngập mùi m.á.u tanh, chẳng khác nào một đao phủ tay lấm m.á.u người.
Phải rồi, vì mẫu thân vốn dĩ chưa bao giờ yêu thương nàng cả!
Thứ mà mẫu thân thật sự khao khát, chỉ là vinh hoa phú quý, chỉ là danh vọng và quyền lực.
Cái gọi là “bảo bối ruột thịt”, chẳng qua là công cụ để đổi lấy lợi ích mà thôi.
Ngươi xem kìa, Thẩm ma ma sẽ không bao giờ gả nữ nhi cho người mà nàng không yêu.
Chỉ có mẫu thân xấu xa không hề yêu con, mới có thể ép nữ nhi của mình gả cho người nàng ghét, rồi để nữ nhi chịu đựng đau khổ như địa ngục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/sau-khi-ta-chec-mau-than-hoa-dien-tan-sat-khap-noi/6.html.]
Hứa lang… hơi thở ngày càng yếu ớt.
Không biết từ đâu, Trần Sở Sở bỗng nổi lên một cơn can đảm dữ dội, vừa bò vừa lết đến trước mặt Nguyên Sùng, đầu tóc rối bù, mặt mũi đầy m.á.u lẫn nước mắt.
“Thái tử điện hạ! Mẫu thân của ta—quận chúa Tuyên Dương—có âm mưu lợi dụng cuộc hôn nhân này để thao túng triều đình, mưu đồ chính sự, phá hoại giang sơn xã tắc! Xin điện hạ minh xét!”
Nguyên Sùng lập tức… không nhịn nổi nữa mà sặc nước bọt.
12.
“Con vừa nói… gì cơ…”
Mặt Phó Dĩ Dung cắt không còn giọt máu, không thể tin nổi những lời vừa thốt ra từ miệng nữ nhi của mình.
Nhưng điều khiến bà ta lạnh người hơn cả, là nữ nhi mà bà ta nâng như trứng, hứng như hoa suốt mười bốn năm trời, cuối cùng lại vì một tên hạ lưu không ra gì… mà phản lại bà, đ.â.m một nhát trí mạng sau lưng bà!
Trần Sở Sở khóc đến tan nát ruột gan, nức nở kêu lên:
“Điện hạ! Biểu cữu! Mẫu thân từng nói riêng với ta rằng hoàng Thái tôn mệnh yểu, thành thân chưa được mấy ngày ắt sẽ chết!”
“Chỉ cần ta kịp mang thai trước, đứa bé đó sẽ là huyết mạch duy nhất còn lại của Đông cung!”
“Tương lai, cả Đông cung… thậm chí ngai vàng… đều sẽ thuộc về đứa con trong bụng ta!”
Phó Dĩ Dung đứng không vững nữa, chân tay bủn rủn, suýt thì ngã quỵ.
Thật sự… chính bà ta đã từng nói những lời đó, để dỗ nữ nhi chịu gả vào Đông cung.
Bà ta liếc sang Nguyên Sùng đang cười toe toét, ánh mắt tràn đầy khoái trá: “Nói nữa đi, ta nghe đây…”
Mưu phản, mưu quyền đoạt vị, tội ấy còn nặng hơn nhiều so với chuyện cắm sừng hoàng thái tôn.
Dù là trưởng công chúa, là tỷ tỷ ruột duy nhất còn sống của Hoàng đế, thì cũng từng vì can thiệp vào án của nghịch tặc họ Lộ mà bị chính đệ đệ từng cưng chiều nhất phạt quỳ giữa cửa cung.
Bây giờ cuối cùng bà ta đã hiểu tại sao Nguyên Sùng lại đích thân đến Trần phủ để “xem náo nhiệt”.
“Đồ nghiệp chướng! Vì một nam nhân rác rưởi như thế, mà ngươi quên mất mình là nữ nhi của Trần gia, là nữ nhi của quận chúa rồi sao!”
Nguyên Sùng vẫn tươi cười lễ phép:
“Biểu tỷ chớ giận quá hại thân. Có nói hay chưa từng nói, ta chỉ cần sai người bắt vài hạ nhân trong Trần phủ, đưa vào ngục Ngự sử tra hỏi… là rõ cả thôi.”
Ngục Ngự sử?
Nơi đó là hố chôn người sống.
Nhớ năm xưa, cả tộc họ Lộ trung thành tuyệt đối với triều đình, chỉ sau mấy đợt tra khảo, ai nấy đều biến thành phản thần tặc tử.
Phó Dĩ Dung thoáng nhìn Trần Tầm Chi bên cạnh vẫn bình thản như cũ, chẳng rõ là đang cắt đứt quan hệ, hay là cũng chưa nghĩ ra đối sách.
Lòng bà ta chợt lạnh toát.
Dù thế nào, hiện tại phải kéo dài thời gian, không thể để Thái tử chiếm thế thượng phong.
Chát!
Một cái bạt tai giáng xuống mặt Trần Sở Sở.
“Biết vậy năm xưa ta đã không liều mạng sinh ra ngươi!”
Trần Sở Sở chưa từng bị nương đánh bao giờ, hai mắt sưng húp như quả hạnh đào, khóc không thành tiếng:
“Ngươi tưởng là ta muốn bị sinh ra chắc? Nghe nói trước kia phụ thân từng có thê tử, ai ai cũng bảo người đó bị người g.i.ế.c chết!”
“Giờ ngươi cũng muốn g.i.ế.c c.h.ế.t ta luôn phải không?”
“Trên đời sao lại có người tàn nhẫn như vậy!”
“Câm miệng! Câm miệng cho ta!!”
Chát! Chát!
Hai cái tát nữa quất thẳng xuống.