xách đống hành lý sang ở nhờ nhà Tô Tình.
Tối hôm đó, nhắn tin cho .
Bà kể rằng chị họ tặng chồng một cái ghế massage xịn, bà cũng đau lưng nên qua thử, thấy thoải mái quá chừng.
hiểu ngay — hôm nay vòi vĩnh gì, giờ đang tìm cớ đòi tiền .
giả ngu, nhắn :
– Ghế đó đắt ? Bao nhiêu tiền thế?
Mẹ tưởng “cắn câu”, vội nhắn:
– Cũng đắt lắm, bác mày bảo mua hết 4 triệu.
lập tức nhắn:
– Không đắt thì bảo em trai con mua . Con giờ mỗi tháng lĩnh lương là trả nợ bạn con, chắc còn dư 4 triệu .
Mẹ im bặt hồi lâu nhắn nữa.
cũng chẳng buồn rep.
Giờ đòi tiền , cũng xu nào cho họ.
Trước đây ở chung, còn mượn tiền chợ nọ. Bây giờ dọn , bà khỏi mơ.
Ba tháng trôi qua vèo một cái, nhà thiện xong.
Chỉ còn thông gió, chờ nội thất và điện máy chuyển là xong.
Một hôm ăn cơm nhà bác cả, bố canh lúc ai để ý, lén hỏi :
– Nhà sửa đến ?
ngạc nhiên, vì từ nhỏ ông từng quan tâm gì đến , ngoài cũng ít khi nhắc đến , sợ con gái giỏi hơn con trai.
cẩn thận hỏi :
– Hỏi chi bố?
Ông đắc ý:
– Đừng bố giúp mày. Có ông bạn bố mở cửa hàng bán đồ điện gia dụng, mày qua đó mà mua.
nhạt:
– Con .
Ông nổi giận:
– Sao ? Dù gì mày cũng mua đồ, mua chẳng như ?
– Bố với bạn , con mua nhà mới, cần đồ điện, đến chỗ ổng là .
Lúc đó mới hiểu, thì ông lấy chuyện mua nhà để… khoe mẽ!
Thế thì càng thèm .
Ông tiếp:
– Mà nhớ nhé, đừng mặc cả linh tinh, tưởng nhà nghèo. Cứ chọn loại mắc tiền, đừng keo kiệt.
:
– Bố nhẹ nhàng ghê. Chọn đồ đắt mà mặc cả, bố tưởng con là đại gia ?
– Bố sĩ diện thì bố trả tiền !
– Mà nhà nghèo thật chứ giấu gì nữa.
Bố tức điên:
– Mày… mày chỉ giỏi cãi!
nhún vai, chẳng thèm chấp:
– Dù con cũng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-toi-mua-nha-bo-me-ngua-mat-vi-toi-tro-nen-thanh-dat/3.html.]
Bố gào lên:
– Mày dám ? Không tao cắt đứt quan hệ!
Ông tưởng sẽ dọa , nhưng ông quên rằng — hồi nhỏ ông dọa kiểu đó suốt, nhưng giờ chai lì .
bình tĩnh ông:
– Được thôi.
Bố sững , ngay đó tức đến phát điên, bắt đầu đập phá đồ đạc quanh .
– Hay lắm, mày giỏi đấy, bây giờ cần bố ruột nữa đúng ? Mày bản lĩnh !
– Cao Tuyết Vân, đừng tưởng mua cái nhà thì ngon lắm. Tao cho mày , mày chẳng cái thá gì cả!
– Tao thấy mày còn lâu mới bằng em mày! Em mày ít nhất còn ở nhà chăm sóc bố , như mày tiền là vội dọn ngoài hưởng thụ!
mà chỉ nhạt:
– Tùy bố gì thì , dù thì con vẫn là giỏi nhất trong cái nhà .
Bố thấy mặt đổi sắc, còn , cảm giác như đ.ấ.m bịch bông – bực mà chẳng gì .
Ông hạ giọng, ghé sát :
– Chẳng cũng là vay tiền mua nhà thôi , gì mà oai?
bật :
– Vay tiền cũng là bản lĩnh. Em con vay ? Bố vay ?
Bố tức đến phát choáng, đang định c.h.ử.i thì bên ngoài đến. Ông là sĩ diện, đành ngậm miệng.
Sau bữa cơm ở nhà bác cả, lúc chuẩn về thì chạy đến:
– Tuyết Vân, là vẫn mua đồ điện ở chỗ bạn bố ?
từ chối thẳng.
Lúc bố dịu giọng:
– Cái chỗ đó là của bố con bé họ Từ – bạn học cấp 3 của mày đấy. Dù nể mặt bố thì cũng nên nể mặt bạn học chứ?
chợt nhớ , đúng là bạn cùng bàn hồi cấp 3 – Từ Dao, nhà cô mở cửa hàng điện máy.
Quan hệ của chúng khá , mà đồ điện cũng cần mua, thôi thì cũng .
miễn cưỡng đồng ý.
Hôm , lái xe tới tiệm, ai ngờ thấy bố mặt, đang chuyện với bố Từ Dao.
Vừa thấy đến, của Từ Dao liền dậy đón:
– Tuyết Vân , bao nhiêu năm gặp, con càng ngày càng xinh , khí chất khác hẳn hồi còn học.
chào hỏi vài câu, bà sang bố , khen lấy khen để:
– Anh Cao đúng là phúc, con trai thì giỏi, tự mua nhà, con gái thì xinh , dáng lắm.
– Ôi chao, thật đáng ngưỡng mộ.
Con trai mua nhà?
nhíu mày, bố đầy nghi hoặc, ông vẫn tươi chuyện, vẻ mặt hề đổi.
thật sự phục cái mặt dày và cái sĩ diện bệnh hoạn của ông – cái gì cũng lôi khoe .
Giờ còn đem công của gán cho em !
sang một bên nhắn tin cho Từ Dao:
: Cậu đến ?
Từ Dao: Cậu cũng đang ở tiệm ?
: Ừ, bố bắt mua đồ điện, ban đầu , là tiệm nhà nên mới chịu .
Từ Dao: Hả? Mẹ tớ bảo hôm nay tớ về gặp mặt – đối tượng là… em trai đấy, nên tớ đang né.