SAU KHI TRÚNG SỐ, TÔI LÀM GIẢ GIẤY NỢ BÁO GIA ĐÌNH - 1
Cập nhật lúc: 2025-10-13 14:13:19
Lượt xem: 190
Trúng độc đắc, việc đầu tiên — là vẽ ngay một bức tranh giả nghèo bằng Photoshop, tạo hẳn một “thông báo nợ nần 300 nghìn”.
Vì : nghèo là tấm vé thử vàng, còn giàu là cái gương soi rõ mặt quỷ.
Mà thế thì, sẽ giơ cái gương lên cho thiên hạ tự bộ mặt thật của — từng đứa một, sót con nào.
–
6 giờ tối.
Tin nhắn ngân hàng ting một tiếng: Lương về — 12.500 tệ.
Gần như đầy một phút , màn hình nhấp nháy cuộc gọi video từ . Chính xác đến phát rợn — như bà gắn GPS ví .
“Tiểu Uyển, tiền về chứ gì? Chuyển 12 ngàn nhé, em dâu con thấy cái vòng tay mới, đắt nhưng . Tháng thiếu 100 ngàn sính lễ, con lo thêm cho em con đấy.”
Không một câu hỏi han. Không lấy nửa lời khách sáo. Vào phát là đòi tiền như đòi nợ máu. Mặt tỉnh như nước đá, giọng chẳng khác nào bot tự động.
thoáng nhớ, ngày bé bà từng cặm cụi khâu tay cho cái váy hoa.
bây giờ? Trong mắt bà, chỉ còn là con máy rút tiền da thịt. Một cây ATM .
“Mẹ, con còn đóng tiền nhà…”
“Quẹt thẻ tín dụng.” — bà cắt phăng lời , giọng trơ như đá. — “Nó là em trai con. Nó cưới vợ, thì cái nhà toi.”
câm nín, ngón tay chạm chuyển khoản. 12.000 bay vèo. Số dư: 873.6 tệ.
Tiếng “ting” báo thành công vang lên, như tiếng vọng của sự cam chịu.
mở app đồ ăn, xóa luôn ly latte hạt dẻ trong giỏ hàng ba ngày — 28 tệ, đủ ăn cơm bụi hai bữa.
Lương tháng 15 ngàn, sống kiểu ăn chực ở nhờ như thu nhập 3 ngàn.
Kem dưỡng tay thì móp méo, sắp bóp . Cơm trưa vẫn cái hộp nhựa rẻ rách công ty. Cây son màu đậu đỏ năm ngoái Trần Thanh Phong tặng — còn dám xài. Xài hết thì lấy gì tô cái mặt?
Ngay giờ tan , Trần Thanh Phong gọi video.
Anh hí hửng chỉ thiết kế căn hộ:
“Em phòng ngủ chính , hướng Nam, nắng cực! Mình ráng tiết kiệm thêm hai năm, chắc mua . Đến lúc đó em khỏi , ở nhà trông con cũng .”
“Anh sẽ mua bàn trang điểm kiểu Âu cho em, để đầy son với nước hoa.”
chỉ gật đầu trừ. Không dám là lương hút cạn như đỉa no máu. Chỉ dám nuốt xuống, cho qua chuyện.
Tắt video, lặng lẽ mở ví, lấy tờ giấy note — dòng chữ mực nhòe vì nước mắt:
“Khi đủ tiền đặt cọc, sẽ cho em một mái nhà.”
Là sinh nhật . từng tin đó là lời hứa chân thành nhất đời.
giờ nghĩ , “mái nhà” giống như ảo ảnh sa mạc — càng bước tới, càng xa.
7 giờ tối, ngang tiệm vé quen thuộc ở góc phố.
“Vẫn dãy cũ ?” — ông chủ ngẩng đầu hỏi.
Phải : 02, 05, 06, 11, 23 + 02, 12. Sinh nhật và Trần Thanh Phong. Mua đều như cơm bữa suốt ba năm.
từng là con nhóc 12 tuổi, nhặt 2 tệ, liều mua một tờ vé — hy vọng ông trời “nhặt” lên.
Giờ thì, nó là cọng rơm cuối cùng bám lấy trong cái đầm lầy cuộc đời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/sau-khi-trung-so-toi-lam-gia-giay-no-bao-gia-dinh/1.html.]
Làm thêm tới hơn 10 giờ đêm, mới nhớ dò .
Vừa thấy dãy trúng trùng khớp từng con một, điện thoại rơi thẳng xuống sàn.
run rẩy cúi nhặt lên, dò dò ba .
Trúng sạch. Giải đặc biệt. Mười. Triệu.
bấu tay đùi, nhéo một cái đau điếng. Không mơ.
Máu dồn lên đầu, tai ù , tim như nhảy khỏi lồng ngực.
sụp xuống ghế, nước mắt ào như vỡ đê. Không thành tiếng — chỉ là sự choáng ngợp nghẹn ngào.
Ý nghĩ đầu tiên: gọi cho Trần Thanh Phong. Chúng thể cưới. Có thể mua nhà. Có thể sống đời yên .
chạm nút gọi, tin nhắn từ bật :
“Người đàn ông trúng 5 triệu, họ hàng xâu xé đến tan cửa nát nhà.”
“Bảo bối , thấy ? Tiền từ trời rơi xuống, giữ khéo là c.h.ế.t. Mình cứ từng bước mà sống mới bền.”
mở link. Toàn những bi kịch: Bạn bè trở mặt. Vợ chồng ly dị. Bị lừa. Bị g.i.ế.c.
Cứ như trúng là một lời nguyền.
Một ý nghĩ rỉ rả trong đầu:
“Lỡ … Thanh Phong yêu thật? Lỡ chuyện, sẽ ôm một bằng tình thật?”
Một giọng khác đá văng suy nghĩ đó:
“Yêu thật mà dám vét cạn ví em? Mẹ thật mà xem con là cây ATM?”
lướt diễn đàn, đăng bài ẩn danh:
“Nếu bất ngờ một khoản tiền lớn, ai bên cạnh là thật lòng?”
Top comment:
“Đừng dại thử lòng . Tạo khủng hoảng, xem ai giúp bạn giải quyết vấn đề, ai chỉ giải quyết bạn.”
mà như tát tỉnh.
Nếu ngay, ai dám chắc cái ôm đó là vì yêu, vì mùi tiền?
Số tiền , để mua lòng .
Nó là lá chắn. Là vỏ giáp. Là lớp áo chống ch.ó sói.
gập tờ giấy trong ví . Dòng chữ “mái nhà” vẫn đó.
Bên tai văng vẳng giọng : “Nuôi mày uổng công.” Cộng với bản tin Phong gửi.
siết tay.
“Rồi, . Muốn thử, cho thử. Muốn diễn, dựng sân khấu. Lúc nghèo, ai khinh. Lúc khủng hoảng, ai bỏ. cho rõ.”
Sáng mai, sẽ lĩnh thưởng. Im lặng.
Và bắt đầu bày một ván cờ lớn. Để xem, trong cái vũng lầy tình tình yêu — ai là rắn độc, ai là .