13.
Bộ phim ta đóng vai nữ phụ trước đây đã được phát sóng toàn bộ trên các nền tảng mạng.
Cố Tịch Nhiễm cũng chính là nhờ nhìn thấy ta trên màn hình mà phát hiện ra suốt hơn một năm qua, ta vẫn lặng lẽ tranh thủ thời gian rảnh đi đóng phim.
Hắn tìm ta, chỉ vào ảnh chụp trong điện thoại, mặt tối sầm lại, chất vấn: “Đây chính là công việc làm thêm của nàng?”
Ta gật đầu, cũng chẳng còn giấu hắn nữa: “Đúng vậy. Ta định sau khi tốt nghiệp sẽ chính thức bước chân vào giới giải trí.”
Cố Tịch Nhiễm quát lên: “Về sau không được làm nữa! Nàng là nữ nhi, suốt ngày đem mặt ra trước công chúng như thế thì còn ra thể thống gì!”
Nhìn cái dáng vẻ ra lệnh dõng dạc như lẽ đương nhiên của hắn, ta tức đến bật cười: “Cố Tịch Nhiễm, nghề nào mà chẳng phải ra mặt trước công chúng? Bố mẹ ở thế giới này của ta còn thấy tự hào về ta nữa kia, ngài dựa vào đâu mà cấm ta?”
Cố Tịch Nhiễm lạnh giọng: “Nàng là vợ của ta.”
Ta cười nhạt, đầy mỉa mai: “Ta là vợ ngài từ khi nào? Dựa vào đâu? Cùng lắm ta chỉ là một phi tần ở thế giới kia, nói trắng ra là… thiếp thất mà thôi.”
Cố Tịch Nhiễm: “Ta sẽ đi đăng ký kết hôn với nàng.”
Ta sững người một chút, không ngờ hắn lại nói là “vợ ở thế giới này”.
Nhưng hắn chưa từng nói muốn đăng ký kết hôn với ta. Trước đây hắn còn có bạn gái nữa cơ mà.
Bị chia tay rồi à? Giờ mới nhớ đến ta sao?
Ta nhàn nhạt nói: “Ta chưa từng nói sẽ đi đăng ký kết hôn với ngài.”
Sắc mặt Cố Tịch Nhiễm lập tức trở nên rất khó coi: “Vậy nàng định đăng ký với ai?”
Dương Tiểu An- 小安 (Dương Yến)
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!
Ta hít sâu một hơi, rồi nói ra ước mơ thật sự của mình ở thế giới này: “Ta muốn cố gắng kiếm tiền ở thế giới này, kiếm thật nhiều tiền. Lúc mới xuyên đến đây, ta rất hoang mang, chẳng hiểu gì về nơi này. Ta xem ngài là chỗ dựa duy nhất, vậy mà ngài lại lạnh lùng, dữ dằn với ta, bắt ta hầu hạ như một người hầu.”
“Thế nhưng thế giới này lại cho ta cơ hội để tỏa sáng. Và ta cũng hiểu ra rồi… cảm giác an toàn không phải do người khác mang lại, mà là do chính mình tạo ra.”
14.
Bốn năm trôi qua, từ vai nữ phụ, ta đã vươn lên thành nữ chính đầu tiên trong sự nghiệp diễn xuất của mình.
Hôm đó là lễ trao giải. Ta mặc một bộ váy dạ hội cao cấp, trang điểm tinh xảo, trông chẳng khác gì một mỹ nhân bước ra từ trong tranh.
Ta nhìn xuống khán đài, thấy Cố Tịch Nhiễm đang ngồi cạnh Tô Hạo Thành - anh trai của Lạc Lạc.
Tô Hạo Thành có mặt ở đây cũng dễ hiểu, anh đầu tư gần như tất cả các bộ phim ta tham gia.
Nhưng… Cố Tịch Nhiễm sao cũng có mặt?
Chẳng lẽ đến để ép ta đi đăng ký kết hôn?
Năm ta hai mươi tuổi, Cố Tịch Nhiễm từng chủ động đề nghị đưa ta đến Cục Dân chính làm giấy đăng ký kết hôn. Ta thẳng thừng từ chối.
Ta không thèm viện cớ, chỉ đơn giản lấy lý do đanh thép nhất: “Nam chưa đủ hai mươi hai tuổi thì chưa thể đăng ký kết hôn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/sau-khi-xuyen-khong-quy-phi-khong-con-so-ai-ca/chuong-5.html.]
Sự nghiệp ta khi ấy đang lên như diều gặp gió, ai lại muốn trói mình vào hôn nhân?
Huống chi Tô Hạo Thành – tổng tài bá đạo, vừa giàu vừa đẹp trai cũng đang theo đuổi ta, muốn xếp hàng còn phải chờ đến lượt.
Kết thúc lễ trao giải, ta được trợ lý dẫn ra xe chuẩn bị rời đi, ai ngờ Cố Tịch Nhiễm lại đuổi theo tới tận nơi.
Hắn nói: “Anh mang sổ hộ khẩu đến rồi, năm nay đã đủ 22 tuổi, có thể đi đăng ký kết hôn rồi.”
Ta bất lực đáp: “Cố Tịch Nhiễm, em sẽ không đi đăng ký kết hôn với anh đâu.”
Ánh mắt hắn tối sầm, như thể vừa phủ một lớp tro tàn: “Không phải em từng nói, nam đủ hai mươi hai tuổi là có thể đăng ký sao?”
Ta bình tĩnh giải thích: “Em chỉ nói là có thể, chứ đâu có nói là sẽ đi với anh.”
Thấy dáng vẻ hắn hơi tủi thân, giống như ta đang bắt nạt hắn vậy, lòng ta bỗng mềm xuống.
Ta thở dài: “Hoàng thượng à, nếu ngài cảm thấy cô đơn lạc lõng ở thế giới này, muốn có người chăm sóc cuộc sống, ngài có thể thử tìm một cô bạn gái xem sao.”
Cố Tịch Nhiễm nhìn ta, bình thản mà kiên định: “Anh chỉ muốn có em.”
15.
Ta bật cười khẽ: “Anh có phải đang nghĩ rằng phụ nữ ở thế giới này ai cũng độc lập, mạnh mẽ, sẽ không ngoan ngoãn tình nguyện chăm sóc cuộc sống của anh nữa đúng không? Nhưng mà… em cũng không muốn làm vậy đâu.”
Cố Tịch Nhiễm vội vã giải thích: “Anh muốn cùng em đi đăng ký kết hôn, không phải để em tiếp tục hầu hạ anh. Là anh muốn chăm sóc cho em. Anh đã quen với thân phận người bình thường ở thế giới này rồi, nấu cơm giặt giũ… anh đều đã học được.”
Ta không muốn tiếp tục nghe hắn nói nữa, mở cửa xe chuẩn bị lên: “Em sắp đến dự tiệc S Thanh rồi, anh về trước đi.”
Cố Tịch Nhiễm đột ngột giữ chặt cổ tay ta: “Anh đi với em.”
Ta bất lực nhìn hắn: “Anh theo em làm gì? Ai lại dẫn bạn đi dự tiệc S Thanh chứ?”
Cố Tịch Nhiễm cười khổ: “Thì ra trong mắt em, chúng ta chỉ còn là bạn bè rồi sao?”
Ta còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã vòng qua, mở cửa ngồi vào ghế phụ: “Anh đi để giúp em đỡ rượu.”
Ta: “…”
Trên đường đến khách sạn, ta lo lắng dặn dò: “Anh đỡ rượu thì được, nhưng đến nơi đừng có nói bậy.”
Cố Tịch Nhiễm: “Ừ.”
Ta: “Cũng đừng xưng là “trẫm” nữa.”
Cố Tịch Nhiễm: “Ừ.”
Ta còn muốn dặn thêm điều gì đó, nhưng đúng lúc ấy, một ánh đèn pha chói lòa kèm theo tiếng còi xe chói tai vang lên — trong khoảnh khắc đó, Cố Tịch Nhiễm ôm chầm lấy ta thật chặt.
Từ khóe mắt, ta thấy một chiếc xe tải lớn mất lái đang lao tới, đ.â.m thẳng vào xe chúng ta với tốc độ kinh hoàng.
Lực va chạm mạnh đến mức khiến ta hoàn toàn chìm vào màn đêm, ngất lịm.