Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sau Khi Xuyên Không, Quý Phi Không Còn Sợ Ai Cả! - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-06-22 11:34:21
Lượt xem: 99

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

16.

“Nương nương…”

Có ai đó đang gọi ta.

Trong màn đêm, một bàn tay vô hình như móng vuốt ma quỷ bám chặt lấy ta.

Ta dốc hết toàn bộ sức lực để thoát ra, ý thức dần trồi lên khỏi cơn mộng mị, như mặt nước hồ bị giọt mưa đánh xuống, gợn lên từng vòng sóng nhỏ.

Cung nữ Liên Hoa thấy ta tỉnh lại thì bật khóc vì vui mừng: “Nương nương, người cuối cùng cũng tỉnh rồi!”

Ta: …???

Cái gì cơ?

Ta đưa mắt nhìn quanh, thấy các cung nữ và thái giám đang vây quanh bên giường mình.

Ta… lại xuyên về rồi?

“Ta… “ Ta toàn thân yếu ớt, cố mím đôi môi khô khốc, đổi giọng hỏi cung nữ thân cận: “Ta hôn mê bao lâu rồi?”

Liên Hoa kính cẩn trả lời: “Bẩm nương nương, người và Hoàng thượng cùng rơi xuống hồ sen, đã hôn mê suốt bốn ngày nay ạ.”

Ta ở thế giới kia tận bốn năm, lăn lộn đến tận mây xanh. Vậy mà ở đây… chỉ mới trôi qua bốn ngày?

“Hoàng thượng ngài vừa tỉnh lại, thái y dặn không được gặp gió. Dù thế nào thì ngài cũng nên khoác áo choàng đã…”

Ta chưa kịp nhìn thấy người, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân cùng giọng nói đầy lo lắng của một thái giám.

Cố Tịch Nhiễm bước vào, ánh mắt chạm phải ta, lập tức lao tới ôm chầm lấy: “Tán Tán!”

Ta sững sờ, khẽ gọi một tiếng: “Hoàng thượng…”

Chắc hắn cũng đã xuyên về cùng ta rồi nhỉ?

Nếu là cẩu hoàng đế lạnh lùng trước kia, chắc chắn sẽ không chủ động ôm ta như thế này.

Nhưng mà… ta đã nói với hắn biết bao nhiêu câu “phạm thượng đáng c h ế t” ở thế giới kia, nếu hắn nhớ lại, có khi nào xử ta tội phản nghịch không?

Sớm biết thế đã nghe lời hắn, đừng đi cái tiệc S Thanh c h ế t tiệt ấy nữa.

Như vậy đã không gặp cái xe tải “sát nhân” kia.

Ta cũng đã chẳng phải xuyên về đây lần nữa.

17.

Liên Hoa thấy Cố Tịch Nhiễm ôm lấy ta, liền dùng tay áo lau nước mắt, gương mặt lộ rõ vẻ “cuối cùng nương nương nhà chúng ta cũng được gió tan mây tạnh thấy trăng sáng”.

Cố Tịch Nhiễm ra hiệu cho mọi người lui xuống, còn ta thì sợ đến run người.

Thấy hắn định mở miệng, ta liền quỳ sấp trên giường, run rẩy nhận tội trước  cẩu hoàng đế: “Hoàng thượng, thần thiếp làm liên lụy khiến người rơi xuống hồ sen, tội đáng muôn c h ế t. Nể tình thần thiếp đã hầu hạ người nhiều năm, chỉ xin người tha cho thần thiếp một mạng chó, đuổi thần thiếp ra khỏi cung là được.”

Cố Tịch Nhiễm đưa tay đỡ ta dậy, nhướn mày cười như không cười: “Vào cung ba năm, thị tẩm được ba lần. Nàng hầu hạ trẫm cái gì?”

Ta: “…” Cẩu hoàng đế! Không phải là do ngươi không cho thị tẩm sao!

Nhưng giờ ta cũng chẳng còn ham sống ở hậu cung này nữa, suốt ngày tranh sủng đấu đá với đám phi tần, chẳng có gì vui.

Ta chỉ mong có thể rời khỏi hoàng cung, mở vài cửa tiệm kiếm sống.

Cũng phải khuyên phụ thân ta từ chức tể tướng, để đại ca giao lại binh quyền, như thế mới có thể giữ được mạng sống cả nhà.

Trước kia ở trong cung, ta còn ngây ngô chưa nhìn rõ chuyện đời, chỉ biết lo ăn lo chơi.

Giờ nghĩ lại, thấy rõ dã tâm của phụ thân mình, rồi cả sự lạnh nhạt của Cố Tịch Nhiễm dành cho ta… ta chỉ thấy lạnh sống lưng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/sau-khi-xuyen-khong-quy-phi-khong-con-so-ai-ca/chuong-6.html.]

Mấy ngày sau, sức khỏe ta cũng hồi phục kha khá. Cố Tịch Nhiễm cũng thường đến cung thăm ta.

Cả hai chúng ta đều biết rõ: chúng ta đã xuyên không rồi trở về. Nhưng không ai nhắc đến điều đó.

18.

Hôm ấy, Liên Hoa dẫn theo một thái giám lạ mặt vào cung điện, nói có việc gấp cần gặp ta. Ta nhìn người kia, thấy lạ hoắc, không giống thái giám trong cung.

Hắn mở lời: “Nương nương, tiểu nhân là người do Thừa tướng đại nhân phái đến.”

Ta nghe xong liền hiểu chuyện gì đang xảy ra, sắc mặt trầm xuống: “Về nói với phụ thân ta, ta không cần!”

Hắn vẫn không chịu đi: “Nương nương, Thừa tướng đại nhân dặn tiểu nhân đêm nay nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ.”

Dương Tiểu An- 小安 (Dương Yến)
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!

Thái dương ta bắt đầu giật giật.

Lão già khốn nạn!

Thôi thì để Cố Tịch Nhiễm xử trảm ông ta luôn cho rồi.

Đúng lúc đó, Liên Hoa lại dẫn một thái giám khác vào: “Bẩm quý phi nương nương, hoàng thượng tối nay sẽ ghé qua, người chuẩn bị một chút.”

Ta khẽ gật đầu: “Biết rồi.”

Thái giám lui xuống, ta quay đầu nhìn bóng người sau tấm rèm: “Nghe rồi đấy. Hoàng thượng tối nay sẽ đến. Ngươi về nói với phụ thân ta, chuyện của ta không cần ông ta nhúng tay. Ta không phải công cụ để ông ta củng cố quyền lực. Nếu còn dám giở mấy trò vớ vẩn kiểu mượn giống sinh con, ta không ngại lấy nghĩa diệt thân, bẩm báo với hoàng thượng.”

Hắn ta không nói gì, lặng lẽ nhảy qua cửa sổ rời đi.

19.

Chuyện thị tẩm này, nếu không phải vì điều kiện thể chất của hắn quá mạnh, thì ta thật sự chẳng muốn hầu hạ gì hết.

Tính theo thân phận ở thế giới kia thì ta tuy không phải “tiểu tam”, nhưng cũng chẳng khác gì tình nhân.

Ta buồn ngủ đến mức sắp c h ế t đến nơi, bực bội hỏi hắn: “Hoàng thượng, xong chưa?”

Trước kia cũng đâu có lâu như vậy.

Chẳng lẽ trước khi đến uống cả thang “thập toàn đại bổ” rồi?

Ta nói thẳng đến thế, trên mặt Cố Tịch Nhiễm cũng thoáng qua một chút ngượng ngùng.

Ta vốn tưởng lần thị tẩm này xong, hắn sẽ ngoan ngoãn lăn về chỗ đám phi tần khác.

Ai ngờ mấy ngày liên tục, cái tên cẩu hoàng đế này cứ ngày ngày triệu ta thị tẩm.

Ta ngẩng mặt lên, đối diện ánh mắt hắn, giọng đầy cự tuyệt: “Hoàng thượng, thần thiếp… tối nay không khỏe.”

Khóe môi Cố Tịch Nhiễm hơi cong lên, cười mà như không cười: “Được, tối nay không chạm vào nàng.”

Hắn quả thật nói được làm được, tối đó không chạm vào ta, chỉ nằm bên cạnh.

“Tán Tán, trẫm định lập nàng làm hoàng hậu.”

Ta đang mơ màng sắp ngủ thì nghe được câu này, giật mình tỉnh táo hẳn: “Thần thiếp không có tài không có đức, không xứng nhận trọng trách ấy.”

Cố Tịch Nhiễm không nói gì. Ta cắn môi, ngập ngừng nói tiếp: “Còn nữa, hoàng thượng, người mấy đêm nay đều nghỉ lại cung của thần thiếp, người nên mưa móc đều rơi, hậu cung vẫn còn nhiều phi tần đang đợi người sủng hạnh…”

Sắc mặt Cố Tịch Nhiễm càng lúc càng lạnh, ta vừa dứt lời đã nghe hắn bật cười lạnh: “Trẫm thật không ngờ, quý phi của trẫm lại biết suy nghĩ vì đại cục đến thế.”

Ta: “…”

Cố Tịch Nhiễm gằn từng chữ: “Tán Tán, trẫm biết nàng đã sống cùng trẫm bốn năm ở thế giới kia, rồi cùng trở lại. Nàng đã quen với cách sống ở thế giới đó… Nhưng sao nàng lại có thể nói ra miệng chuyện để trẫm đi sủng hạnh người khác?”

Nói đến cuối, giọng hắn gần như nghiến răng.

Ta rụt cổ, trốn vào trong chăn.

Cẩu hoàng đế này lại nổi giận rồi…

Loading...