Sau Kỳ Nghỉ Hè, Trường Học Của Tôi Lại Có Những Quy Tắc Quái Lạ - Chương 5

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-08-01 06:23:19
Lượt xem: 84

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

đa học sinh đều đeo khẩu trang đen.

 

Lòng giật , chuyện của Dương Lộ khiến mơ hồ đoán những đeo khẩu trang đen , thể đồng hóa.

 

họ rốt cuộc là gì, thì .

 

Bốn đứa chúng tiếp tục về phía , dám thẳng họ, đành cúi đầu .

 

Buổi trưa, nhà ăn còn đông đúc như hôm qua, cần giữ chỗ, cầm thẻ sinh viên tự đến quầy hàng lấy cơm.

 

Bất kỳ món thịt nào cũng đụng nữa, chọn món salad mì lạnh chay nhất.

 

Mấy quầy hàng bên cạnh cũng học sinh đeo khẩu trang đen xếp hàng, đều giả vờ thấy.

 

“Bạn ơi, bạn gầy thế ăn chay nữa, đây dì thêm cho bạn một muỗng thịt, mới lò, thơm lắm đấy.”

 

Dì hàng bên cạnh nhiệt tình mời chào .

 

Lại là thịt kho tàu.

 

ngẩng đầu qua, đĩa lớn của mấy quầy hàng gần như bộ đều biến thành thịt kho tàu, chỉ còn lác đác vài món ăn bình thường.

 

Chỉ một đêm thôi, thêm nhiều “thịt” như ?

 

giả vờ như thấy.

 

Dì cũng khuyên nữa, mà sang mời chào một nam sinh đang xếp hàng mua mì lạnh phía .

 

Lời mời chào cũng y hệt.

 

“Bạn ơi, bạn gầy thế ăn chay nữa, đây dì thêm cho bạn một muỗng thịt, mới lò, thơm lắm đấy.”

 

Nam sinh đó dừng một chút, biểu cảm tự nhiên.

 

từ bỏ, khuyên một câu, vẫn là những lời y hệt.

 

Những lời tương tự lặp lặp một cách máy móc, dì canteen béo phì như một máy hình , lúc tỏa vẻ kỳ quái.

 

quẹt thẻ ăn xong, bưng đĩa mì lạnh định rời .

 

Nam sinh phía đột nhiên nổi điên, mắt đỏ ngầu nhịn gầm lên với dì canteen:

 

“Cô đừng tưởng cô bán thứ gì! Mấy lấy thịt ở !”

 

Anh mất kiểm soát, lòng thắt .

 

Xong .

 

15. 

 

Câu của lập tức gây sóng gió, tất cả nhân viên quầy bán thịt kho tàu trong nhà ăn đồng loạt thò đầu .

 

Và những học sinh đeo khẩu trang đen, tay bưng một đĩa thịt kho tàu, cũng về phía với ánh mắt phức tạp và đầy ác ý.

 

Dưới những ánh mắt đó, gần như thể kiểm soát mà bắt đầu run rẩy.

 

Dì canteen với vẻ mặt âm trầm: “Bạn ơi, bạn cũng vì tin đồn ăn thịt kho tàu ?”

 

bao giờ sợ hãi đến thế.

 

“Không dì, cháu đang giảm cân ạ.”

 

cố gắng kiểm soát biểu cảm của .

 

Nam sinh đó như phát điên đầu trừng mắt .

 

“Mấy đều là đồ hèn! Ông đây tin, trường học thật sự lũ quái vật kiểm soát ?!”

 

“Mấy chọn sống tạm bợ, ông đây thì ! Lại đây , lũ quái vật kinh tởm , đến g.i.ế.c ông đây !”

 

Biểu cảm của những thứ đó càng trở nên khó coi hơn, thấy chú bán thịt kho tàu đối diện cầm một con d.a.o chặt xương sáng loáng từ thớt lên.

 

Bốc đồng như ……………… nếu cả nhà ăn của lũ quái vật cùng lúc nổi điên, cảnh tượng căn bản thể tưởng tượng nổi.

 

Sắc mặt của dì bán cơm ngày càng tệ,

lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, 

Trương Lâm và hai bạn bưng cơm chỗ, họ lo lắng , nhưng ai thể đến giúp.

 

lúc , Vu Sảng dậy.

 

bưng đĩa cơm đến, cạnh quầy hàng của dì bên cạnh quẹt thẻ ăn một cái.

 

“Tít” một tiếng.

 

“Dì ơi, cho cháu một suất thịt, thêm nhiều thịt , cháu ăn khỏe lắm.”

 

Trán cô cũng đầy mồ hôi lạnh, nhưng cố gắng nở một nụ chân thành.

 

Dì canteen , nhận lấy đĩa của cô .

 

“Được, dì sẽ múc nhiều cho cháu, đảm bảo run tay.”

 

Múc xong thịt, cô nhận lấy đĩa, tay nhanh chóng khoác qua cánh tay .

 

“Đi thôi, qua đó ăn cơm, đang chờ đấy.”

 

Đi vài bước ngoài, cảm giác một đám quái vật chằm chằm mới biến mất.

 

Cả Vu Sảng dựa .

 

Chân cô cũng mềm nhũn.

 

Ngồi chỗ, Trương Lâm tức tối chửi một câu.

 

“Mẹ nó, thằng cha đó khùng ?”

 

về phía nam sinh đó.

 

Anh đó mới phản ứng , hối hận đến mức phịch xuống đất, sợ đến run rẩy.

 

Dì canteen bưng một đĩa thịt kho tàu về phía , gì với .

 

Ngay đó, nam sinh đó mở to mắt kinh hoàng, run rẩy gắp một miếng thịt kho tàu từ đĩa, nhét miệng, nuốt chửng.

 

Dì canteen hài lòng gật đầu.

 

Hai ba phút , nhà ăn trở bình thường.

 

Nam sinh đó gục bên cạnh thùng rác, liên tục nôn mửa.

 

thấy vài học sinh đeo khẩu trang đen, mắt vẫn chằm chằm bóng lưng .

 

Mấy đứa chúng đĩa thịt kho tàu ở giữa bàn.

 

“Món thịt …………… đây.”

 

Vu Sảng lộ vẻ ghê tởm.

 

“Vừa tớ cũng cứu Dao Dao về, món thịt chắc chắn thể ăn, đổ thôi.”

 

gật đầu, “Đợi lát nữa nhà ăn vắng hẵng đổ, nếu phát hiện xảy chuyện gì nữa.”

 

Đợi đến khi giờ ăn trưa sắp kết thúc, ba cô che chắn cho ở phía , đổ đĩa thịt kho tàu đó thùng rác.

 

May mắn , ai để ý đến động tĩnh nhỏ .

 

Chiều tan học, chúng nhà ăn lấy cơm.

 

Một bóng đeo khẩu trang đen trông quen, bưng đĩa cơm, cũng xếp hàng im lặng như những khác, ánh mắt thất thần chằm chằm đĩa thịt kho tàu.

 

Anh nghiêng đầu một cái, ánh mắt đó gần như khiến da đầu nổi tung.

 

Chính là nam sinh buổi trưa suýt nữa khiến lũ quái vật trong nhà ăn nổi điên.

 

Anh cũng đồng hóa !

 

Trong khoảnh khắc điện xẹt, hình dung khả năng.

 

Cuối cùng cho rằng khả năng gần với sự thật nhất, chính là miếng thịt kho tàu mà dì canteen ép ăn.

 

mừng thầm vì và các bạn cùng phòng buổi trưa đều động đĩa thịt đó, nếu bây giờ chúng thể biến thành thứ giống như !

 

Thịt kho tàu……………… sẽ biến học sinh bình thường thành “học sinh” đeo khẩu trang đen.

 

bưng đĩa cơm về, phía luôn một ánh mắt chằm chằm .

 

Đi ngang qua ông chú đầu bếp béo phì đội mũ, chú thò cả đầu khỏi quầy hàng, kỳ dị với .

 

“Bạn ơi, ăn chút thịt kho tàu ?”

 

Nghĩ đến kết cục của nam sinh , lúc sợ thịt kho tàu đến mức tránh kịp, nhưng dám biểu hiện quá rõ ràng.

 

xua tay.

 

“Không chú, cháu ăn ít, ăn nhiều ạ.”

 

Chú đầu bếp béo phì cũng khuyên nữa, chú rụt đầu .

 

thấy chú lẩm bẩm nhỏ trong quầy hàng.

 

“Sẽ ăn thôi, sớm muộn gì cũng ăn hết thôi.”

 

“Ăn nhiều , mới nhanh lớn .”

 

để ý đến chú , chỉ thầm suy nghĩ ý nghĩa của hai câu trong lòng.

 

Về đến ký túc xá, bốn đứa chúng đều vật giường của .

 

Bây giờ vẫn là ban ngày, cũng chỉ lúc chúng mới thể yên tâm nghỉ ngơi một lát.

 

“Tối nay chúng đây? Rốt cuộc mở cửa ?”

 

cũng đang suy nghĩ vấn đề .

 

Người phụ nữ đó quản lý ký túc xá, nhưng tại những phòng 

mở cửa cho cô cũng gặp nạn?

 

Người quản lý ký túc xá, cũng quyền kiểm tra thiết vi phạm ?

 

Và một vấn đề quan trọng hơn nữa, thời gian rốt cuộc đại diện cho điều gì.

 

Tại loa phát thanh rõ ràng trường học tuân thủ nghiêm ngặt thời gian sổ tay sinh viên, nhưng tại mỗi chuông reo và tắt đèn đều sớm hơn một phút.

 

Và tại đồng hồ báo thức điện tử là vật phẩm vi phạm mà trường học cho phép xuất hiện?

 

Vu Sảng thở dài một , “Thôi buông xuôi , đằng nào cũng chết.”

 

Có manh mối gì đó lóe lên trong đầu .

 

“Các x……………… quy tắc trong loa phát thanh, đều là thật ?”

 

16. 

 

Sau khi câu đó, thật sự bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc.

 

Loại bỏ những quy tắc xác định là đúng, còn bốn quy tắc thật giả.

 

[Trước khi ngủ, nhớ đóng chặt cửa phòng.]

 

[Ký túc xá chỉ một quản lý nam.]

 

[Quản lý sẽ chọn thời gian khi tắt đèn để kiểm tra thiết cấm.]

 

[Sau 11 giờ 59 phút, xin đừng sử dụng bất kỳ thiết điện tử nào.]

 

Và cái quy tắc chỉ nửa vời về thời gian của trường học.

 

“Trước khi ngủ nhớ đóng chặt cửa phòng, đêm đầu tiên chúng đóng chặt tất cả cửa phòng, nhưng cửa sổ tự mở , điều nghĩa là đóng chặt cửa nẻo nghĩa là an –”

 

Vậy mạnh dạn suy ngược là………………

 

Ngay cả khi để cửa nẻo mở cũng chắc nguy hiểm!

 

Trịnh Hinh Nguyệt cũng khẽ bổ sung, “Còn quy tắc về quản lý ký túc xá nữa, tớ thấy lạ……………… ký túc xá nữ quản lý nam nhỉ?”

 

Góc của cô tuy bình thường, nhưng lý.

 

thì chúng bây giờ đang ở trong trường học, bình thường quản lý ký túc xá nữ cũng là nữ.

 

“Tớ cũng đồng ý với Hinh Nguyệt , hơn nữa nếu đó quản lý ký túc xá thì quyền kiểm tra thiết cấm , điều hợp lý.”

 

“Còn quy tắc về sử dụng thiết điện tử nữa!”

 

Trương Lâm phân tích: “Quy tắc đây chúng quá tin quy tắc, nên vẫn dám vi phạm nó.”

 

“Ý nghĩa của quy tắc là gì? Thiết điện tử……………… chắc là chỉ điện thoại máy tính các loại đúng ?”

 

Không chỉ , điện thoại, máy tính, máy chơi game thậm chí là đồng hồ báo thức điện tử, đều thể coi là thiết điện tử.

 

Đồng hồ báo thức điện tử?

 

Chẳng lẽ quy tắc liên quan đến đồng hồ báo thức?

 

Trong tình huống chúng sóng, căn bản ai sẽ dùng những thứ như điện thoại máy chơi game.

 

Ngoài chức năng chiếu sáng, chúng chỉ còn một chức năng nữa – xem giờ.

 

“Tớ xu hướng tin rằng quy tắc cũng là giả, lẽ thứ gì đó chúng xem giờ ban đêm.”

 

“Tớ cũng đồng ý với ý của Dao Dao.”

 

, hiện tại những điều chỉ là phỏng đoán và suy luận, cần chứng minh mới .

 

Bọn họ , chờ đợi đưa quyết định cuối cùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/sau-ky-nghi-he-truong-hoc-cua-toi-lai-co-nhung-quy-tac-quai-la/chuong-5.html.]

 

“Đêm nay, chúng khóa cửa.”

 

17.

 

Chẳng mấy chốc đến giờ tắt đèn.

 

Mười giờ hai mươi chín phút, đèn “phạch” một cái liền tắt ngúm.

 

Cửa phòng và cửa sổ đều mở toang.

 

Lần mày Bốn đứa chúng giường.

 

Mà co ro, hai một nhóm trốn gầm giường .

 

Không dám phát một chút tiếng động nào.

 

Đây là cách cuối cùng, chúng còn lựa chọn nào khác, chúng những thứ đó thể tìm thấy chúng trốn gầm giường , nhưng chỉ thể cố gắng thử xem .

 

Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng sột soạt nhỏ, là tiếng thứ đó bò tường.

 

c.h.ế.t lặng chằm chằm bóng của cửa sổ đổ xuống đất, thứ đó một nữa dừng ở cửa sổ phòng chúng .

 

May mà Trịnh Hinh Nguyệt đang ở lưng , thấy bóng của thứ , nếu chắc cô sợ ngất .

 

như đoán, thứ đó trông giống một con nhện khổng lồ, ngoài cái đầu cổ, nó giống như ông nội nhện trong Spirited Away, nhưng mức độ đáng sợ thì lớn hơn nhiều.

 

Nó như , lặng lẽ chằm chằm trong phòng, phát tiếng kêu quái dị, “khặc khặc khặc……………… khặc khặc khặc………………”

 

thấy cái đầu nó một vòng, dường như đang suy nghĩ.

 

Có lẽ vì giường ai, điều khiến nó cảm thấy khó hiểu, những cái chân nhện khổng lồ từ từ thò từ bên ngoài cửa sổ.

 

!

 

Tiêu ! Lúc đó ngờ thứ trí tuệ, bây giờ nó tò mò về phòng chúng .

 

Như thể đang chơi trò mèo vờn chuột với chúng .

 

vẫn chằm chằm nó, thở cũng trở nên gấp gáp.

 

Khi đôi chân của con đó dừng giường, cảm thấy trái tim như ngừng đập.

 

phát hiện ?

 

Trong đầu bắt đầu tưởng tượng cảnh con quái vật cúi đầu xuống, còn gầm giường bốn mắt .

 

nó chỉ dừng một lát, chuẩn rời .

 

Phù, thấy Trương Lâm gầm giường đối diện cũng thở phào nhẹ nhõm .

 

lúc , ngoài hành lang truyền đến tiếng động.

 

Tạch......tạch......tạch......

 

Là tiếng giày cao gót.

 

Kiểm tra ký túc xá bắt đầu .

 

18. 

 

Con quái vật đến cửa sổ, nhưng vì thấy tiếng động, nó nhanh chóng trở .

 

Hình như, thính giác của nó nhạy hơn thị giác.

 

Con quái vật dừng giường, giây tiếp theo, nó bò lên giường .

 

Cảm nhận chiếc giường đột nhiên lún xuống, và Trịnh Hinh Nguyệt bịt chặt miệng, sợ phát một tiếng động nhỏ nào nó phát hiện.

 

Tiếng giày cao gót ngoài hành lang càng lúc càng gần, trực tiếp bỏ qua các phòng khác mà đến thẳng cửa phòng chúng .

 

“Bốp” – chỉ gõ một tiếng, cửa dễ dàng đẩy .

 

Người phụ nữ dường như ngờ đến điều , lời định nghẹn trong cổ họng.

 

khẽ ho một tiếng: “Kiểm tra thiết cấm! Người ? Mau giao hết đồ cấm đây!”

 

Không ai trả lời cô .

 

Người phụ nữ càng tức giận hơn, “Rầm” một tiếng khóa trái cửa phòng.

 

“Đừng để tìm thấy các cô, nếu , học sinh tuân thủ quy tắc sẽ chịu phạt đấy.”

 

một vòng trong phòng, đôi chân giày cao gót màu đỏ dừng giường đối diện.

 

lo lắng cho Trương Lâm và Vu Sảng.

 

Người phụ nữ đột ngột vén chăn lên.

 

“Ồ? Thì trốn ở đây .”

 

từ từ , bước về phía và Hinh Nguyệt.

 

“Chậc chậc chậc, lúc kiểm tra trốn nhé, mau , thấy các cô .”

 

Lòng giật .

 

Ngay đó, cô đến mặt , một tay túm lấy chăn.

 

“Học sinh ngoan, chịu phạt, chậc –”

 

Lời cô dứt, đột nhiên dừng , thậm chí hoảng loạn lùi hai bước.

 

Từ cái bóng sàn, thấy thứ đó giường dậy, dùng bàn tay dài mảnh của nó túm lấy cổ quản lý ký túc xá, nhấc cô lên.

 

“Thức ăn……………………”

 

Chân quản lý ký túc xá quẫy loạn trong trung, nhưng đối với con quái vật đó thì vô dụng.

 

Trên đầu truyền đến tiếng nhai nuốt, chất lỏng ấm nóng nhỏ giọt từ khóe miệng con quái vật xuống.

 

cứng đờ cảnh tượng , Trương Lâm đối diện sợ đến nhắm mắt .

 

Khoảng mười phút , tiếng nhai nuốt chói tai biến mất.

 

Quái vật nhện……………… ăn thịt nữ quản lý ký túc xá?

 

Chúng là một phe ư?

 

Sao chuyện tự tương tàn thế ?

 

Trong khoảnh khắc điện xẹt, một mớ hỗn độn trong đầu bỗng lóe lên tia sáng.

 

Trùm xã hội đen sẽ chặt ngón tay của đàn em lời, thời kỳ đói kém kẻ mạnh sẽ ăn thịt kẻ yếu……………

 

Vậy là, trong hệ thống của chúng, cấp bậc của quái vật nhện chắc chắn cao hơn quản lý ký túc xá, và thể cao hơn vài cấp.

 

Khi lên lớp, ngay cả những học sinh đeo khẩu trang cũng dám đến muộn, tương tự, khi kiểm tra thiết vi phạm, phòng bên thể mở cửa cho quản lý ký túc xá.

 

bây giờ , điều giống như một sự phục tùng.

 

Vậy là cấp bậc của nữ giáo viên và nữ quản lý ký túc xá, chắc chắn cao hơn cấp bậc của những học sinh đeo khẩu trang.

 

Vậy còn đầu bếp thì ?

 

Họ đóng vai trò gì?

 

“Sẽ ăn thôi, sớm muộn gì cũng ăn hết thôi.”

 

“Ăn nhiều , mới nhanh lớn .”

 

Họ giống như những nuôi dưỡng, và những miếng thịt kho tàu đó chính là chất dinh dưỡng.

 

Họ ngoài việc nuôi dưỡng “học sinh” đeo khẩu trang đen, còn nuôi dưỡng con quái vật nhện đen .

 

Học sinh bình thường biến thành “học sinh” đeo khẩu trang đen, biến thành thứ gì, thể trở thành thức ăn của con quái vật .

 

Đây là chuỗi thức ăn!

 

Thứ đó cầm nửa của quản lý ký túc xá, từ từ bò khỏi cửa sổ, bò xuống .

 

Cửa sổ từ từ tự đóng .

 

bất ngờ nghĩ, con quái vật khi còn quên đóng cửa sổ.

 

Cũng lịch sự thật.

 

17. 

 

Nửa tiếng , chúng mới dám bò khỏi gầm giường.

 

“Con quái vật đó ăn thịt quản lý ký túc xá ?”

 

và Trương Lâm đồng thời tái mặt, ai nhớ cảnh tượng kỳ dị và kinh hoàng .

 

suy đoán của cho mấy cô .

 

Vu Sảng trợn tròn mắt kinh ngạc.

 

“Mẹ nó, nội bộ lũ quái vật phức tạp thế!”

 

Trương Lâm nhíu mày, “Thế chúng đây coi là gì, kiểm tra đạt thất bại?”

 

“Quản lý ký túc xá cũng còn, còn kiểm tra thiết cấm gì nữa, chắc là coi như qua .”

 

Chắc hơn 11 giờ , bây giờ còn một quy tắc kiểm chứng.

 

[Sau 11 giờ 59 phút, xin đừng sử dụng bất kỳ thiết điện tử nào.]

 

lấy điện thoại , 11 giờ 57 phút.

 

“Còn hai phút nữa, chúng nên thử quy tắc cuối cùng ?”

 

Bọn họ đều , chờ đưa quyết định cuối cùng.

 

Thực , cuối cùng là hai quy tắc mới đúng.

 

Dù là 11 giờ 59 phút sử dụng thiết điện tử, là nửa quy tắc về sổ tay sinh viên, thực đều xoay quanh thời gian.

 

Tại quy tắc trong loa phát thanh thật giả, rõ ràng, loa phát thanh sẽ tín hiệu của một thứ can thiệp.

 

Và mấy quy tắc giả thực là những cái bẫy để đánh lừa học sinh.

 

Cái bẫy sẽ lợi hơn cho những con quái vật đó.

 

Mục đích cuối cùng của chúng là gì? Có lẽ là để biến tất cả học sinh trong trường thành những xác sống đeo khẩu trang đen.

 

Quy tắc giả học sinh chết, nếu chúng sống, điều ngược với quy tắc.

 

Đã 11 giờ 58 phút .

 

“Hinh Nguyệt, gương ?”

 

Trịnh Hinh Nguyệt câu hỏi liên quan của ngẩn , gật đầu.

 

Thử nghiệm mỗi quy tắc đều là mạo hiểm, và điều cần bây giờ là tìm lỗ hổng để giảm thiểu rủi ro.

 

“Cậu lấy gương đây, chúng thời gian điện thoại qua gương, như chắc chắn tính là trực tiếp sử dụng thiết điện tử.”

 

Mọi chợt hiểu , Trịnh Hinh Nguyệt vội vàng lấy một chiếc gương gập từ túi .

 

11 giờ 59 phút.

 

Chúng đặt điện thoại bàn, quây quần lưng với điện thoại, màn hình điện thoại qua gương.

 

Thời gian tắt màn hình cài đặt là hai phút, đủ để chúng rõ.

 

Thời gian trôi qua từng giây, thở của chúng cũng trở nên nhẹ, bọn chăm chú chằm chằm chiếc điện thoại trong gương.

 

56, 57, 58, 59…

 

Đến cuối cùng, màn hình điện thoại tắt.

 

18. 

 

“Cái quái gì thế ? Dao Dao, cài đặt hai phút ?”

 

, chẳng thấy gì cả, màn hình điện thoại tắt, trùng hợp hết pin đấy chứ?!”

 

Mấy đứa chúng tình huống bất ngờ cho ngơ ngác.

 

Vốn dĩ hy vọng thể tìm thấy chút manh mối, điện thoại tắt màn hình luôn thế ?

 

còn kịp suy xét đại khái, hành lang đột nhiên truyền đến nhiều âm thanh.

 

Dường như vô phòng ký túc xá đồng thời mở cửa, tiếng “ai da ai da” nối liền thành một dải.

 

Đây tuyệt đối là trùng hợp!

 

chạy nhanh như chớp đến cửa, “rầm” một tiếng khóa chặt cửa phòng ký túc xá.

 

Bọn họ định mở miệng hỏi , ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân ngừng.

 

Hỗn loạn, nhưng tiếng động càng lúc càng gần, tất cả đều hướng về phía phòng chúng .

 

Bây giờ thể đoán đại khái, chắc là nhóm học sinh đeo khẩu trang đen ngoài, học sinh bình thường tuyệt đối dám lung tung ban đêm.

 

“Rầm rầm rầm!!”

 

Cửa phòng ký túc xá đập mạnh, ngoài cửa từng nhịp đập cánh cửa sắt, thậm chí còn tiếng cào xé.

 

Nghe mà sởn gai ốc.

 

“Bên ngoài động tĩnh lớn thế ?! Bây giờ chúng đây?!”

Loading...