Series Tróc Yêu Sư 3 Tuổi - Chapter 3
Cập nhật lúc: 2025-07-22 12:13:44
Lượt xem: 245
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
6.
Hôm , vẫn như thường lệ, đưa con trai tới trường Mẫu giáo. Trên đường về, nghĩ bụng tiện đường ghé ngang nhà bé xem tình hình.
Ai ngờ tới gần đó thì của bé … bước đổ rác!?
Ủa? Gì kỳ ?
“ tưởng nhà chị du lịch nước ngoài mà?!” buột miệng hỏi, kịp kìm .
Mẹ bé đầu, ngạc nhiên : “Xin , chị là…?”
Tới lúc mới sực nhớ lỡ lời, vội vàng chữa cháy: “ cũng ở trong khu nè. Con trai học cùng trường Mẫu giáo với con chị. Hôm qua nó cứ đòi tới chơi với bạn, mà tới nơi mới nhà chị du lịch nước ngoài .”
“À~! Thì là bạn của Độ Độ hả!” Chị liền giãn mặt , bắt đầu trò chuyện thoải mái hơn.
Thì bé tên là Độ Độ.
Chị Độ đổ rác kể: “ là tối qua chúng định , tới sân bay luôn. Mà ai ngờ Độ Độ tự dưng lóc om sòm, sốt cao, còn nôn ói nữa chứ. Sợ quá nên cả nhà hoãn chuyến bay, đưa nó bệnh viện gấp.”
“Trời ơi! Vậy giờ Độ Độ chị?” lo lắng hỏi.
“Ổn , đỡ nhiều .” Chị gật đầu, nhưng vẫn thở dài một tiếng: “Nói thật là cũng thấy kỳ lạ lắm. Vừa rời khỏi sân bay là bé bắt đầu hạ sốt, tới bệnh viện thì nôn, cũng sốt luôn. Mà khi đó chúng cũng lỡ mất chuyến , nên thôi đành về nhà.”
“Ra …” gật gù, cùng chị trò chuyện thêm vài câu, hẹn hôm nào rảnh sẽ dẫn bọn trẻ khu vui chơi chung. Sau đó hai đổi điện thoại, tạm biệt ai về nhà nấy.
Vừa về đến nhà, điện thoại báo tin nóng: Chuyến bay mà gia đình Độ Độ định tối qua… gặp tai nạn!
Cái gì!? Không thể nào trùng hợp đến chứ!?
lập tức gọi cho chị Độ – mới lưu khi nãy. Rõ ràng là chị cũng tin đó xong, đầu dây bên giọng run run, mà cũng thấy sợ: “Nếu hôm qua chúng vẫn lên máy bay thì giờ… chắc… chắc chẳng còn ai …”
Chị hết câu, nhưng hiểu cả. Máy bay gặp sự cố thì tỷ lệ sống sót gần như bằng , huống hồ cả nhà chung - một khi chuyện là mất hết.
vội vàng an ủi: “Cũng may là tối qua gia đình chị về . Đây là phúc phần lớn lắm đấy! Ông Trời đang phù hộ nhà chị đó!”
Chị Độ gật gù: “ là nhờ con hôm qua tự nhiên khó chịu, cứ lóc mãi thôi. Lúc đó thấy lạ , mà giờ … đúng là một điềm báo. Con đúng là Phúc tinh của cả nhà!”
cũng hùa theo: “Trẻ con như là đến để báo ân đó chị!”
“Phải đó!” Chị thở dài nhẹ nhõm, kể thêm: “Trước đây cũng từng xảy một chuyện giống nè. Một nọ cả nhà định chơi, hẹn sẽ du thuyền buổi chiều. lúc tới nơi, Độ Độ cũng… lóc, ầm lên đòi . Không còn cách nào khác, chúng đành chiều nó, bỏ luôn chuyến du thuyền.”
“Kết quả chị đoán thử xem? Con thuyền đó lật thật! Tất cả hành khách đều rớt xuống nước. Tuy ai chết, nhưng nhiều thương, một ngạt quá lâu, cuối cùng thành thực vật luôn.”
mà dựng hết tóc gáy. Mấy chuyện như chỉ thấy trong truyện mạng, cứ tưởng hư cấu, ai ngờ đời thật cũng !
Có những đứa trẻ, đúng là đến để trả ơn, khả năng cảm ứng hung cát, thật sự thể xem thường.
an ủi chị Độ, lén lút gài hỏi thêm vài điều. Chị cũng chẳng đề phòng gì, thoải mái kể nhiều chuyện trong nhà cho .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/series-troc-yeu-su-3-tuoi/chapter-3.html.]
Trạm Én Đêm
Cúp máy, thở dài một .
Tiếp xúc cả buổi, thấy chị Độ là hiền lành, thật thà, dễ mến. Nếu đúng là nhà chị yêu quái ám, thậm chí còn định g.i.ế.c hại cả nhà… Thì đúng là - quá thất đức .
7.
đang ngẩn sofa thì điện thoại đột nhiên đổ chuông, giật b.ắ.n cả .
Ngó qua màn hình, là cô giáo ở trường Mẫu giáo của con trai gọi đến.
“Alo, xin hỏi đây là của bé Diệp Nhất Ngôn ạ?”
Trong lòng chợt “thịch” một cái, linh cảm chẳng lành thoáng vụt qua, “Là đây… Có chuyện gì với bé ở trường ạ?”
Giọng cô giáo ở đầu dây bên khá lo lắng: “Bé Nhất Ngôn mới nôn, trông vẻ khỏe lắm. Chúng gọi y tá đến nhưng bé chịu khám, nên báo để chị đến đón bé kiểm tra sức khỏe cho yên tâm ạ.”
“Được , tới ngay!” Chỉ cần con gì , là lo sốt vó.
Con trai sinh non tháng, thể chất từ nhỏ yếu hơn mấy đứa trẻ khác. Nó ba, chỉ một nuôi lớn, nên mỗi con ho sốt gì là thấp thỏm yên - chỉ sợ sơ ý, khiến con thiệt thòi.
cuống cuồng chạy tới trường. Cô giáo dắt Bảo Bối cổng chờ sẵn. vội cảm ơn, định dắt bé thẳng tới bệnh viện. Không ngờ con trai kéo tay , nghiêm túc : “Nó… xuất hiện .”
“Hả? Cái gì cơ?”
“Con cảm nhận trận pháp truy yêu kích động. Chắc là yêu vật mới lộ mặt!”
bắt đầu lo lắng hơn: “Bây giờ con còn nghĩ tới trận pháp gì nữa chứ! Sức khỏe mới là quan trọng nhất! Mình tới bệnh viện ngay, Bảo Bối ơi!”
Con trai sững vài giây, đôi mắt đen lay láy rũ xuống, giọng lí nhí, buồn buồn: “Con xin … Thật … con bệnh. Chỉ vì cảm nhận yêu vật xuất hiện, nên con gấp gáp bắt nó… Con mới giả bệnh để cô gọi tới đón.”
khựng : “Khoan … Ý con là, con giả vờ bệnh? Mà… chẳng cô giáo con còn nôn nữa mà?!”
Con trai cúi đầu lí nhí: “Cái đó… cũng là con cố ý…”
Lúc mới thật sự thở phào. hiểu , trong lòng dâng lên một thứ cảm xúc tức, nghẹn ngào. Cái sự nhẹ nhõm khiến bình tâm hơn, ngược nó như một làn khói âm ỉ, vướng víu, bám đầy lồng n.g.ự.c - đau, nghẹn, chẳng xả kiểu gì.
Đến lúc nhận thì nước mắt lặng lẽ rơi xuống lúc nào .
Con trai hoảng hốt, vội vàng đưa tay lên lau nước mắt cho bằng đôi tay nhỏ xíu, “Mẹ ơi… Con xin … Con bao giờ giả bệnh gạt nữa … Mẹ đừng nữa mà…” Nói tới đây, Bảo Bối cũng bắt đầu mím môi, mắt đỏ hoe, như theo.
đưa tay xoa đầu con, cố nặn nụ gượng gạo: “Mẹ … Mẹ nữa …”
từ đến nay luôn cố tỏ mạnh mẽ mặt con. Dù vất vả tủi cách mấy, cũng hiếm khi rơi nước mắt mặt thằng bé.
Lần chắc… dọa nó sợ thật .
nhanh chóng lau nước mắt, bế bổng thằng bé lên, giọng dịu dàng: “Điều mong nhất đời, Chính là con thể khỏe mạnh, bình an lớn lên. Nên là… Đừng bao giờ lấy sức khỏe của con để đùa nữa, con?”
Con trai gật đầu ngoan ngoãn, đôi mi dày cụp xuống, in bóng thành một hình rẻ quạt nho nhỏ mí mắt. Nó ôm cổ thật chặt, đầu tựa lên vai , mái tóc mềm xù xù cọ nhẹ tai, thấy ngứa, “Con … Con hứa sẽ nữa.”