SỚM TỐI BÊN NHAU - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-20 11:42:47
Lượt xem: 188
Bạch nguyệt quang của chồng tôi bị cưỡng h.i.ế.p rồi bị g.i.ế.c chết.
Khi tôi tỉnh lại trong bệnh viện, Phó Tễ Sâm đang mệt mỏi ngồi bên giường, dáng vẻ tiều tụy đến đáng thương.
“Là cô thuê người làm, đúng không?”
Biểu cảm đau đớn của anh ta khiến tôi thấy nực cười.
Tôi khẽ nhếch môi, kéo căng cả vết thương trên khóe miệng.
“Là cô ta tự chuốc lấy thôi.”
Từ giây phút đó, trong lòng Phó Tễ Sâm, tôi đã bị tuyên án tử hình.
Chương 1:
Khiếm khuyết lớn nhất trong cuộc đời tôi, bắt nguồn từ cha tôi.
Ông và mẹ tôi gặp nhau khi cả hai vẫn còn trắng tay — từng phải ngủ trong tầng hầm, nhai cơm khô rau héo.
Nhưng đến khi ông từng bước thăng tiến, cuối cùng trở thành “người cầm trịch” ở chính quyền thành phố Thương Lan, thì mẹ tôi đã sớm qua đời vì uất ức nhiều năm.
Cha mải mê sự nghiệp, thay người yêu như thay áo, với tôi — đứa trẻ mất mẹ từ nhỏ — thì vừa lơ là lại vừa nuông chiều quá mức.
Từ bé, tôi đã hiểu rằng: chỉ có khi mình đủ ngang ngược và tùy tiện, mới khiến ông để mắt đến, hoặc yêu thương nhiều hơn một chút.
Dựa vào sức ảnh hưởng của cha trong thành phố, suốt mười bảy năm đầu đời, mỗi giai đoạn tôi đều có những “người bạn” cùng tầng lớp, sẵn sàng cùng tôi tung hoành phố xá, sai bảo người khác không kiêng nể gì.
Tôi từng nghe người ta bàn tán: “Con ông cháu cha thì đứa nào chả ngông nghênh như nhau.”
Nhưng nếu nhắc đến thái tử gia của Tập đoàn Phó thị — Phó Tễ Sâm — thì giọng điệu của họ lại đổi khác: “Dù gì xuất thân cũng tốt, có giáo dục đàng hoàng.”
Tôi sống được bao nhiêu năm thì biết Phó Tễ Sâm bấy nhiêu năm, vì cha mẹ chúng tôi là bạn thân từ rất lâu.
Anh ấy lớn hơn tôi năm tuổi, đã cùng tôi trải qua biết bao khoảnh khắc quan trọng trong cuộc đời.
Khi còn chưa biết đến chữ cái, Phó Tễ Sâm đã đặt biệt danh cho tôi là “01”, và từ đó tôi có cái tên Thẩm Ngưng Y.
Khi tôi bị bạn bè cùng tuổi trêu chọc vì không có mẹ, anh là người xắn tay áo ra tay bảo vệ tôi.
Lúc tôi hoảng loạn vì lần đầu dậy thì, chính anh là người đỏ mặt đi mua cho tôi gói băng vệ sinh đầu tiên trong đời.
Yêu anh, với tôi là chuyện đương nhiên.
Chúng tôi không phải người yêu, nhưng gần như ai cũng nghĩ rằng chúng tôi rồi sẽ ở bên nhau.
Bản thân tôi cũng tin tưởng điều đó — tôi đã ở bên anh suốt mười bảy năm cuộc đời, lẽ nào anh không yêu tôi?
Nhưng rồi, năm tôi mười bảy tuổi… tôi mất anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/som-toi-ben-nhau/chuong-1.html.]
Lần đầu tiên tôi gặp Lý Nam Thư, tôi đã mơ hồ cảm thấy, nàng Lọ Lem định mệnh của Phó Tễ Sâm xuất hiện rồi.
Khi đó, môn ngữ văn của tôi dở tệ. Một người bạn gái đang làm trong Sở Giáo dục — bạn của cha tôi — đã giới thiệu đến một sinh viên xuất sắc của Đại học Sư phạm, gia cảnh nghèo khó, đang cần việc làm thêm: Lý Nam Thư, làm gia sư cho tôi.
Ngày đầu tiên cô ấy đến nhà, mặc váy liền thân vải cotton màu xanh nhạt, tóc dài đen mượt xõa xuống vai, ôm mấy cuốn sách giáo trình, đứng dưới giàn hoa mộc vàng trước biệt thự, trông cứ như nữ chính bước ra từ truyện ngôn tình.
Hôm đó, cô ấy dạy tôi bài 《Manh》.
“Lá dâu rụng hết, úa vàng rồi lìa cành.” — giọng cô ấy mang theo nét buồn và man mác không nên có ở tuổi đôi mươi, khiến mấy câu thơ vốn khô khan cũng thêm phần thê lương.
Phó Tễ Sâm đến đón tôi sau giờ học, đứng dựa vào khung cửa, khoanh tay mà nhìn cô ấy đắm đuối.
Thẩm Ngưng Y mười bảy tuổi của năm ấy cực kỳ ương bướng.
Cũng giống như cách tôi đối với bao cô bạn gái của cha mình: tôi hét to, làm ầm lên, ném đồ, chỉ để cha phải dịu giọng dỗ dành, để họ hiểu rằng ông luôn thiên vị đứa con gái mồ côi mẹ này — và lần nào cũng thành công.
Thế nên, tôi cố tình bắt Phó Tễ Sâm cúi xuống buộc dây giày cho tôi ngay trước mặt Lý Nam Thư.
Anh nhướn mày, cười nhạt:
“Làm nũng.”
Rồi vẫn như thường lệ, anh ngồi xổm xuống, đôi tay thon dài, đẹp như cánh bướm bay lượn, nhẹ nhàng buộc dây giày trên mu bàn chân tôi.
Chưa bao giờ tôi khao khát giữ Phó Tễ Sâm bên mình đến vậy.
Thế nhưng rồi tôi nhận ra, giữa chúng tôi tồn tại một khoảng cách không thể vượt qua.
Tôi chẳng thể ngăn cản anh và Lý Nam Thư ngày càng thân thiết qua từng ngày tiếp xúc, chỉ có thể tận mắt chứng kiến đôi mắt vốn sắc lạnh, đường nét gương mặt vốn dứt khoát ấy trở nên dịu dàng khi đối diện với cô ấy.
Về sau, suốt nhiều năm, tôi vẫn luôn muốn hỏi Phó Tễ Sâm một câu:
“Có phải ở bên em, anh thấy rất chán?”
Bởi vì anh có thể cùng Lý Nam Thư trò chuyện về trận tuyết đầu mùa ở Tử Cấm Thành, bàn về thơ ca của Borges, về hiệu ứng Tyndall tạo nên hình khối cho ánh sáng, thậm chí là triết học — như ranh giới giữa sự thật và lời nói dối.
Còn tôi, mãi mãi chỉ xoay quanh mấy chuyện “mua sắm”, “quần áo mới”, “đi dạo phố” — vừa tầm thường, vừa thiếu hiểu biết, hoàn toàn chẳng ăn nhập gì với thế giới của anh.
Phó Tễ Sâm yêu Lý Nam Thư — điều đó là lẽ đương nhiên.
Kỳ nghỉ hè lớp 11, một người bạn đại học của anh rủ đi xem sao trời và bình minh ở một ngọn núi nổi tiếng thuộc thành phố bên cạnh.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Cậu ấy còn bảo anh dẫn “cô em gái thanh mai trúc mã” theo cùng.
Tôi hào hứng ngồi ghế phụ, khe khẽ ngân nga bài hát, thỉnh thoảng lại len lén ngắm nhìn gương mặt anh nghiêng nghiêng — sống mũi cao, ánh mắt điềm đạm.
Nhưng xe mãi vẫn không lên cao tốc. Cuối cùng lại dừng lại trước một căn nhà gạch đỏ ở khu phố cũ.
Đứng bên vệ đường là Lý Nam Thư, dịu dàng vẫy tay với anh.
Phó Tễ Sâm khẽ cong môi, bước xuống mở cửa xe cho cô ấy — vành tai anh lúc đó còn đỏ bừng.