Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

SỚM TỐI BÊN NHAU - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-05-20 11:43:59
Lượt xem: 862

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Là cái cách anh lặng người mỗi lần cô mặc váy dài bước qua.

 

Là đêm mưa đó, anh vội vã mang thuốc cảm đến nhà cô — chẳng khác nào năm xưa anh đã từng vì Lý Nam Thư mà cuống cuồng.

 

Cô ấy, không khác gì một Lý Nam Thư mới.

 

Mùa đông năm thứ hai sau đám cưới, Phó Khê nài nỉ đòi ăn sườn xào chua ngọt.

 

Tôi hậu đậu, phải tra hướng dẫn trên điện thoại từng bước làm theo. Có lẽ món ăn thật sự không ngon, Phó Khê nhăn mặt:

 

“Cô Thư nấu ngon hơn nhiều.”

 

Phó Tễ Sâm liếc thằng bé một cái, giọng không to nhưng nghiêm:

 

“Ăn không nói, ngủ không nói.”

 

“Nhưng lần trước ăn rõ ràng ngon hơn mà…”

 

Tôi không còn cách nào để giữ vững bình tĩnh.

 

Tôi bưng cả mâm cơm, đổ thẳng vào thùng rác:

 

“Vậy thì đi ra ngoài ăn đi.”

 

Phó Tễ Sâm đặt đũa xuống, đưa tay day trán, giọng mệt mỏi:

 

“Cô ấy đến dạy, tiện tay mang cho Phó Khê ít đồ ăn, làm nhiều nên để thêm vài phần. Anh chỉ tiện tay ăn một chút. Em cần gì phải phản ứng như thể người ta là kẻ địch?”

 

Sự lạnh nhạt và thờ ơ của anh luôn khiến nơi mềm nhất trong lòng tôi thắt lại.

 

Đúng vậy…

 

Tôi không phải lần đầu bị người ta bỏ rơi.

 

Lẽ ra tôi đã phải học được cách đừng để tâm đến việc anh có yêu tôi hay không.

 

Cần gì phải như một kẻ hề gào lên trước mặt người khác rằng tôi mới là người “được cưới hỏi đàng hoàng”.

 

Dù gì, tờ giấy đăng ký kết hôn, hiện tại — vẫn ghi tên tôi.

 

Từ một người quyền lực che trời, cha tôi chỉ mất đúng hai mươi bốn tiếng để bị còng tay vào tù.

 

Thư ký báo ông hôm đó phải đến tỉnh tham dự một cuộc họp tuyệt mật, nên ông không mang theo bất kỳ thiết bị liên lạc nào. 

 

Không một chút đề phòng, ông bước ra khỏi tòa nhà hành chính, liền bị đưa thẳng lên xe áp giải.

 

Ngày xét xử công khai, tôi không đến. Đó là cách tôi trả thù ông – cho những năm tháng bị ông bỏ rơi, thờ ơ đến tàn nhẫn.

 

Tôi chỉ không ngờ được rằng, một vụ án mà ông từng tham gia xử lý trong thời gian còn đảm nhiệm chức vụ, do phán sai mà khiến người bị hại ngồi tù oan nhiều năm — khi người đó được thả, việc đầu tiên anh ta làm là… trả thù. Nhưng ông lại không còn ở đó — nên anh ta tìm đến tôi.

 

Hôm đó mưa lớn. Cuối ngày làm việc, trời âm u xám xịt.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Giữa tiếng sấm chớp, một chiếc Santana cũ lao tới, bật đèn pha rọi thẳng vào xe tôi, không hề giảm tốc.

 

Tôi vội vã đánh lái để né, nhưng không kịp. Xe tôi đ.â.m trúng hàng rào phân cách, rồi lật nghiêng sang bên trái.

 

Khi tỉnh lại giữa cơn choáng và đau đớn, thế giới trước mắt tôi như xoay ngang 90 độ. 

 

Tôi bị kẹt cứng ở ghế lái, không thể cử động. Cánh tay đau buốt và nóng rát. Khi cúi xuống nhìn cổ tay, tôi mới nhận ra vài mảnh kính đã găm sâu vào thịt.

 

Tôi gắng với lấy chiếc điện thoại rơi xuống mặt đường bê tông ướt sũng, trượt ngón tay qua màn hình đã dính nước mưa. 

 

Danh bạ chỉ còn vài cuộc gọi: giao đồ ăn, chuyển phát nhanh… và Phó Tễ Sâm — chồng tôi.

 

Tôi dồn chút sức lực cuối cùng, ấn gọi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/som-toi-ben-nhau/chuong-5.html.]

Mưa đổ như trút, nhưng dường như tôi vẫn nghe rõ từng tiếng tút đợi kết nối. Mỗi âm thanh ấy như kéo tôi lại gần hơn với hy vọng được cứu.

 

Anh tắt máy.

 

Tôi c.h.ế.t lặng trong tuyệt vọng, và rồi — tôi nhìn thấy tin nhắn phản hồi từ anh: [Đang họp.]

 

 

Tôi gặp lại Phó Tễ Sâm trong bệnh viện.

 

Tôi ước gì có thể viết rằng: “Anh ấy vội vã chạy đến bên giường bệnh của tôi”, hoặc “Anh ấy khóc nức nở, xin tôi tha thứ vì đã không kịp đến”. 

 

Nhưng không — chúng tôi chỉ tình cờ chạm mặt.

 

Lúc tôi được một người qua đường tốt bụng đưa đến Bệnh viện Nhân dân thành phố, tôi – và anh – và Ngụy Thư – vô tình gặp nhau.

 

Anh y tá cao gầy đỡ tôi bước đi:

 

“Cô bị sao thế?”

 

Tôi nới lỏng bàn tay vô thức vẫn đang nắm chặt:

 

“Vết thương… đau.”

 

Ngụy Thư trẻ trung xinh đẹp, trang điểm nhẹ nhàng, mặc váy hai dây in hoa tulip, khoác trên vai chiếc áo vest Brioni của Phó Tễ Sâm.

 

Còn tôi — lớp phấn dày trên mặt đã bị nước mưa và m.á.u làm loang lổ. Quần ống rộng dính đầy bùn đất, sũng nước rồi khô lại cứng ngắc, cọ vào da đau rát.

 

Cảm giác ganh tỵ và tự ti ấy — giống hệt cái năm mười bảy tuổi ấy — lại một lần nữa trào lên sống lưng, ngứa ngáy, rồi lan rộng ra thành nỗi chua xót râm ran đến tận xương sống.

 

Khi Phó Tễ Sâm nhìn thấy tôi, tôi không thấy đau, không thấy giận — mà chỉ thấy xấu hổ.

 

Tôi thà rằng mình c.h.ế.t luôn trong vụ tai nạn đó, còn hơn bị bắt gặp trong dáng vẻ thảm hại này… bởi chính họ.

 

Anh vội vã bước đến, cau mày:

 

“Em bị sao vậy? Có nghiêm trọng không?”

 

Tôi khẽ cười:

 

“Không nghiêm trọng.”

 

“Ngụy Thư bị đau dạ dày,” — anh như đang giải thích với tôi — “Trời mưa, anh lái xe đưa cô ấy đến đây.”

 

Tình cảm của anh thật giống một vòng luẩn quẩn.

 

Những gì Lý Nam Thư từng làm cho anh, giờ anh đều dốc lòng hoàn trả… lên người Ngụy Thư.

 

Tôi giơ cánh tay đã được xử lý sơ cứu, băng bó dày đến mức vẫn thấm ra vệt máu:

 

“Không sao đâu, xử lý rồi.”

 

Ánh mắt Phó Tễ Sâm nhìn tôi như thể người bị thương là anh chứ không phải tôi.

 

Anh nhìn chăm chú vào mắt tôi — có lẽ đang tìm kiếm sự yếu đuối, hay một chút tổn thương.

 

Nhưng… chẳng có gì cả.

 

Sau lần đó, khi tôi xuất viện, chúng tôi lại trở về làm một cặp vợ chồng đúng nghĩa.

 

Cả hai đều im lặng không nhắc lại chuyện đã xảy ra — như một sự thỏa hiệp ngầm.

 

Còn tôi, coi như đang dùng thân tình để trả lại ơn nghĩa — vì anh chưa từng nhắc đến cái tên Lý Nam Thư sau khi chúng tôi kết hôn.

 

Bình thường, anh tan làm đúng giờ, nấu cơm cho tôi, cùng tôi dạy Phó Khê học bài.

 

Muộn hơn thì cùng xem TV, và cuối cùng là những đêm nồng nhiệt quấn lấy nhau.

Loading...