SỚM TỐI BÊN NHAU - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-05-20 11:45:15
Lượt xem: 1,104
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Anh đứng ngược sáng, vươn tay gạt đi điếu thuốc đỏ rực đang kẹp giữa ngón tay tôi.
Tôi ghé sát mặt anh, làn khói phả ra mờ ảo giữa hai người.
“Tôi biết… chúng ta chẳng quen nhau. Nhưng tôi thật sự không còn ai để kể câu chuyện của mình. Xin lỗi, tôi uống nhiều rồi. Chỉ là… anh rất giống anh ấy.”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Bàn tay anh bóp chặt cằm tôi, ép tôi nhìn thẳng vào mắt anh:
“Ngưng Y.”
Tôi cuối cùng cũng nhìn rõ gương mặt anh.
“Phó Tễ Sâm.”
“Ngưng Y, về với anh đi.”
Tôi chủ động vòng tay qua cổ anh, thì thầm bên tai:
“Về… để chăm bà mẹ trẻ nhà anh ở cữ à?”
Anh như không nghe thấy, vẫn khẽ khàng:
“Con của Ngụy Thư không phải của anh. Giữa anh và cô ấy — không có gì cả.”
Không có gì sao?
Anh mang hết nỗi tiếc thương dành cho Lý Nam Thư dồn lên Ngụy Thư — từng chút quan tâm, từng chút chăm sóc, từng ánh mắt đầy dịu dàng và chuộc lỗi.
Anh để cô ấy hiện diện rõ rệt giữa chúng tôi, như một cái bóng không thể xóa mờ.
Rồi khi đứng giữa tôi và cô ấy, anh cuối cùng cũng có cơ hội sửa lại bài toán năm xưa — lựa chọn vứt bỏ tôi.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, anh vẫn còn ngủ say.
Tôi đã ba mươi mốt tuổi, từ lâu không còn e thẹn hay ngại ngùng gì nữa.
Miễn tôi vui, thì cho dù sáng hôm đó tỉnh lại bên cạnh một người đàn ông xa lạ — cũng chẳng sao.
Tôi cúi xuống nhặt quần áo dưới sàn, vừa cài cúc thì anh vòng tay từ phía sau, ôm lấy eo tôi.
Tôi hất tay anh ra:
“Tôi đi đây.”
“Xin lỗi.”
Giọng anh khàn khàn, như thể đang van xin.
Ánh mắt sâu thẳm phủ một lớp sương, rồi từ từ đỏ lên:
“Cho anh một cơ hội… để bù đắp cho em.”
Yết hầu anh khẽ chuyển động, cố nuốt xuống cơn nghẹn:
“Anh đã sai quá nhiều… cũng lỡ mất em quá lâu rồi…”
Muộn rồi.
Tôi xoay nhẹ chiếc bật lửa trên tay, chậm rãi:
“Những ngày vừa rồi…Tôi đã thử cảm giác yêu một người không phải là anh.”
Chắc là anh ấy đau.
Bởi vì đôi mắt anh ấy bừng lên cơn giận — như muốn thiêu rụi cả tôi.
“Em đang trả thù anh sao?” — anh nhìn thẳng vào mắt tôi —
“Ngưng Y… tại sao lại biến mình thành thế này?”
Không một chữ nào không là d.a.o cắt vào tim.
Tôi cười nhạt:
“Là anh — vì tin vào những thứ mà anh cho là sự thật, mà đã dùng ngần ấy năm để trả thù tôi.”
“Người nợ tôi… là anh.”
Tôi nhìn bàn tay anh tái nhợt, bỗng nhớ ra — chúng tôi chưa từng đan tay nhau lấy một lần.
Chỉ có những cái nắm tay hời hợt như anh em, những đụng chạm giữa những người từng là oán lữ.
Khi gót giày cao gót của tôi giẫm lên chiếc sơ mi đắt tiền anh bỏ quên trên sàn, anh đứng bật dậy, đẩy tôi ép vào tường.
Tôi tránh ánh mắt anh, cúi đầu ngắm từng đường nét sắc sảo nơi cơ thể anh — rắn rỏi, rõ ràng đến mức tàn nhẫn.
“Ngưng Y… Anh yêu em.”
Anh cúi đầu, trán chạm vào má tôi, giọng khàn đi như cầu khẩn:
“Xin em, xin em… cho anh một cơ hội.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/som-toi-ben-nhau/chuong-8.html.]
Tôi nghiêng đầu, hờ hững hỏi:
“Tôi chưa từng biết anh yêu tôi. Nhưng tôi luôn cảm nhận được… anh rất hận tôi.”
“Tại sao nhỉ? Chẳng qua vì anh bất lực, không thể cứu được người mà anh yêu, và anh cho rằng đó là lỗi lầm lớn nhất đời mình — cần ai đó phải gánh chịu. Thật không may, người đó… lại là tôi.”
“Phó Tễ Sâm, trước kia tôi đã từng rất yêu anh.”
…
Hóa ra giấy ly hôn… cũng là màu đỏ.
Ngày tôi dọn đi, anh đứng ngoài cửa, cao lớn, thẳng tắp, lặng lẽ nhìn tôi thu dọn từng món đồ của mình.
Phó Khê níu lấy tay tôi, vừa khóc vừa nói:
“Cô ơi, con không muốn cô đi…”
Tôi chỉ nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay nó ra:
“Phó Khê, cô không phải mẹ con, cũng không còn là vợ của chú con nữa. Từ nay, con có thể ăn sườn chua ngọt mỗi ngày rồi.”
Tôi ngẩng đầu, thấy Phó Tễ Sâm nhíu mày, ánh mắt thoáng qua một tia hoang mang.
Một lúc sau, anh khẽ nói:
“Sao phải nặng lời với đứa bé như thế?”
Tôi cười:
“Vì nó không phải con tôi. Và anh cũng biết… tôi sẽ không bao giờ có con nữa.”
Lúc tôi quay người bước ra khỏi cánh cửa đó, Phó Tễ Sâm gọi tôi:
“Em… còn quay lại không?”
Tôi không trả lời.
Từ đây trở đi, núi cao sông dài, tôi sẽ ở đâu, bên ai — đã chẳng còn liên quan đến anh ta nữa.
…
Câu chuyện bắt đầu từ đâu?
Là ngày sinh nhật 12 tuổi của tôi — Phó Tễ Sâm không đến.
Lúc ấy anh học lớp 12, còn tôi chỉ là một cô bé cấp 2 tầm thường giữa biển người.
Anh bận rộn hơn tôi rất nhiều.
Cha tôi chưa từng dự bất kỳ sinh nhật nào của tôi.
Từ khi có ký ức, mỗi năm chỉ có Phó Tễ Sâm là người cắt bánh cho tôi.
Nhưng năm ấy, tôi chỉ có thể đứng giữa một nhóm bạn hò reo, như ngôi sao giữa dàn vệ tinh, rồi tự tay lấy quả dâu tây ở giữa chiếc bánh kem.
Đêm đó, 11 giờ 43 phút, tôi ngồi lặng lẽ tháo gói từng món quà sinh nhật.
Mỗi năm đều là mấy quả cầu pha lê lấp lánh giống hệt nhau — năm nay tôi đã có cái thứ sáu.
Tiếng sỏi nhỏ ném lên cửa sổ.
Đó là ám hiệu riêng của tôi và Phó Tễ Sâm.
Tôi bật dậy, chạy tới mở cửa sổ.
Gió đêm tháng Bảy dịu dàng mà ấm áp.
Anh đứng dưới ánh đèn đường, mặc đồng phục trường cấp 3 tốt nhất thành phố — thẳng lưng, vững chãi như một cái cây.
Tôi chạy ùa đến, hỏi dồn dập:
“Sao anh không đi học tối? Em tưởng anh không đến nữa…”
Anh cười, giọng trong trẻo:
“Trốn tiết. Vì hôm nay là sinh nhật của Ngưng Y.”
Tôi mãi mãi nhớ khoảnh khắc tim mình lỡ một nhịp hôm ấy.
Tình cảm ngây dại của thiếu nữ non nớt, như một dây leo bất chợt mọc vút khỏi mặt đất, trong chớp mắt đã phủ kín cả trái tim tôi.
Tôi bất ngờ nhào vào lòng anh, không nói gì.
Cánh tay anh khựng lại một lúc — rồi dịu dàng ôm lấy đầu tôi.
Ban đầu, cuộc đời chúng tôi đơn giản đến mức có thể nhìn thấy tận cùng chỉ trong một ánh mắt.
Đó là khoảnh khắc tôi bất chợt nhận ra — tôi yêu anh ấy.
Và đó cũng là lúc câu chuyện tình yêu của chúng tôi bắt đầu.