Sống Lại Làm Một Người Mẹ Sáng Suốt - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-10-13 08:06:26
Lượt xem: 261
1.
"Mẹ! Không phải chúng ta đã bàn trước rồi sao, mẹ phải giải quyết chuyện này công bằng đấy." - Con thứ nháy mắt ra hiệu với tôi.
"Tao nói bừa mà mày cũng tin à!" - Tôi tức giận gào lên với con thứ.
Đuổi hai đứa con trai đi rồi, tôi nằm trên giường trùm kín chăn không buồn nói chuyện.
"Giải quyết công bằng" - bốn từ này tôi nghe đến phán ngát rồi.
Đời trước, hoàn cảnh gia đình tôi bình thường, miễn cưỡng lắm mới duy trì được sự hòa thuận.
Về sau phá dỡ nhà cửa được đền bù, mấy đứa con không đứa nào chịu thua đứa nào, nháo đến mức lên cả TV, biến cả cái nhà này thành trò cười cho thiên hạ.
Ngôi nhà chiếm một phần diện tích không nhỏ trên mảnh đất này, còn có một phần có thể dùng cho việc trồng trọt, phá dỡ xong tôi lấy về được 4 căn nhà và hơn 1200 vạn tiền.
Tôi khi đó nghĩ, thằng cả làm việc ở thành phố cũng đã mua được nhà, thằng hai đó giờ khổ cực, thằng ba thì sắp được đền bù, con gái út đã sớm gả đi, gia đình nhà chồng bên kia điều kiện cũng khá tốt.
Vì lẽ đó, tôi định sẽ chia cho thằng hai hai căn nhà, thằng cả và thằng ba mỗi người một căn.
Thân là người làm mẹ, ai mà chẳng mong con cái mình có mức sống tương đương nhau, nếu để bọn nó thua kém nhau nhiều quá, tôi xuống âm phủ rồi biết nhìn mặt ông nhà mình như thế nào.
Tôi tự cho mình làm thế là đã đủ công bằng lắm rồi.
Ai mà biết thằng cả lại cho rằng tôi làm thế là bất công, thằng hai lại luôn miệng nhắc tôi phải chú ý đến nó, con gái út thì nghĩ tôi như thế này là trọng nam khinh nữ.
Th ba thường ngày ít khi phàn nàn oán trách, thế nhưng bây giờ lại dùng ánh mắt hết sức thất vọng nhìn tôi.
Thằng cả tức giận nói: "Nhà trong thành phố là con tự dùng tiền mình kiếm được để mua, sao lại vì thế mà chia cho con phần ít hơn chứ?"
Con gái út nước mắt chảy thành dòng: "Con không phải con của mẹ sao, chỉ vì con là con gái, nên không đáng được mẹ chia phần đúng không?"
Thằng cả và con gái út trực tiếp kiện tôi lên tòa.
Bọn chúng còn mời cả đài truyền hình đến phỏng vấn, đài truyền hình sợ chuyện chưa đủ lớn đặc biệt làm thêm một chuyên mục tin tức.
Chuyên mục này vừa lên sóng, mỗi ngày trên mạng đều có không ít người mắng chửi tôi, những người trẻ tuổi đó luôn có đủ kiểu văn vở để dìm người khác xuống.
Cũng có vài người đứng ra ủng hộ tôi, nhưng chỉ một bộ phận rất nhỏ.
Nghĩ đến là thấy phiền lòng.
Còn chưa kể, thằng hai ban đầu nói sẽ dưỡng già cho tôi, giờ lại bảo nếu nó đưa tôi về con dâu sẽ lập tức đệ đơn ly dị, trách nhiệm vốn dĩ thuộc về nó giờ lại đẩy qua người thằng cả.
Thằng cả rét lạnh trong tim, không muốn để ý đến tôi, còn muốn cùng tôi đoạn tuyệt quan hệ.
Sau cùng chỉ có thằng ba mềm lòng, thuê cho tôi một căn hộ, để coi như là có nơi ở chốn về.
Nhưng bọn nó mặc kệ tôi tự mình kiếm sống, ngay cả đến lúc tôi xuất huyết não c.h.ế.t trong nhà cũng không đứa nào biết.
Haiz, tôi thở dài một hơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.net.vn/song-lai-lam-mot-nguoi-me-sang-suot/chuong-1.html.]
May mắn là còn có thể sống lại, tôi vô cùng vui mừng.
Hiện tại tôi chỉ mới có 55 tuổi, cơ thể còn khỏe mạnh, còn có cảm giác bản thân vẫn có thể làm ra rất nhiều tiền, không vui mừng sao được.
2.
Giường ở nhà cũ mềm mại hơn giường trong phòng, tôi ngủ cũng thoải mái hơn nhiều.
Nhiều năm như vậy tôi không có được một giấc ngủ ngon rồi.
Chưa kịp tỉnh tôi đã nghe tiếng nói chuyện bên ngoài.
"Sao mẹ ngủ lâu thế, qua mấy tiếng đồng rồi vẫn chưa dậy nữa." - Con dâu tôi nói.
Cô gái này động một chút là cầm đơn ly hôn ra dọa, thằng hai của tôi đó giờ vẫn cứ cố gắng nhẫn nhịn cô.
"Hôm nay là ngày kí hợp đồng rồi, mẹ còn chưa tỉnh nữa." - Con gái duy nhất của tôi lên tiếng.
"Chuyện kí hợp đồng thì liên quan gì đến em, em lấy chồng rồi còn muốn về quản chuyện nhà mẹ đẻ, nói ra không sợ người ta cười vào mặt à." - Vợ thằng hai đáp lại.
"Tôi lấy chồng rồi thì không phải là người trong cái nhà này à? Căn nhà này là bố mẹ tôi xây nên, chị còn không chung họ với chúng tôi đâu đấy!" - Cô con gái của tôi không chịu thua nói.
"Xuất giá tòng phu, tôi gả cho anh của em, có thể nào thì cũng là người trong nhà, như vậy chưa đủ tư cách để nói chuyện à?"
Hai người con gái này cả đời chưa từng hòa hợp với nhau, chỉ cần chạm mặt là sẽ làm ầm cả lên.
Tôi đẩy cửa phòng ra, nhìn đám của nợ trước mặt, đứa nào cũng có mặt.
Cô con dâu và con gái vừa nãy còn cãi nhau om sòm lúc này đều lập tức im lặng.
Cô con dâu chạy tới áp vào người tôi: "Mẹ, mẹ ngủ có ngon không? Để con đỡ mẹ nha."
Cặp vợ chồng này cả đời lười biếng, không kiếm được bao tiền, thế nhưng mồm mép lại ngon ngọt, đời trước tôi bị hai đứa bọn nó lừa đến mức xoay mòng.
"Tôi còn chưa đến mức đi cũng phải người khác đỡ." - Tôi đẩy cô ta ra, đeo túi xách rồi ra ngoài đi kí hợp đồng.
Mấy đứa con bất hiếu kia chạy theo sau, chỉ sợ tôi chia phần ít cho bọn nó.
Tôi đến văn phòng làm thủ tục phá dỡ.
Kế hoạch phá dỡ và đền bù vẫn không khác gì với đời trước, họ hỏi tôi còn có ý kiến gì không.
Sau này tôi mới biết cơ quan phá dỡ thực ra không hề lỗ tiền vì giá khu đất này tăng nhanh sau khi khu dân cư hoàn thiện, những ngôi nhà bị phá dỡ tiếp tục tăng tỉ giá lên.
Nhưng tôi vẫn thích hợp đồng này hơn, tôi cũng không muốn sống trong một cái tiểu khu với bọn chúng nữa.
Trên thế giới này, khoảng cách đôi khi sẽ là lý do tạo nên sự đẹp đẽ trong các mối quan hệ, ngay cả quan hệ cha mẹ - con cái cũng vậy.
Tôi xác nhận hợp đồng rồi đặt bút kí.
Lần này tôi sẽ quyết định đơn giản thôi, mỗi đứa một căn nhà, tôi đã công bằng hết sức rồi, không cho phép bọn nó làm loạn nữa.
Một ngàn hai trăm vạn kia, tôi sẽ tự mình giữ lấy.