Sống lại tôi thoát khỏi đứa con tệ bạc - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-06-20 06:41:37
Lượt xem: 140
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
4.
Sau khi về nhà, Lục Viễn ý chí suy sụp, thêm vào đó còn giận dỗi với tôi, nó đóng cửa không ra ngoài.
Đến chiều hôm sau, nó mới mặt đầy bất mãn xông ra phòng khách:
"Sao mẹ không nấu cơm, đã chiều rồi, mẹ muốn con ch.ế.c đói à?"
"Tối qua con tự nói dù ch.ế.c đói cũng không ăn cơm mẹ nấu, hơn nữa mẹ đâu phải người giúp việc nhà con, muốn ăn thì tự nấu đi."
Tôi nhếch môi cười cười, tiện chân đá đá hộp đồ ăn giao hàng dưới ghế sofa sang một bên.
Nấu cơm phục vụ người khác hơn mười năm, cảm giác được giải phóng đôi tay thật không tệ.
Nhưng Lục Viễn thì khác, nó được nuông chiều hơn mười năm chưa từng nấu cơm, lập tức tỏ vẻ ấm ức:
"Con không biết nấu cơm, mẹ nấu cho con đi."
"Không rảnh, bận rồi."
Máy tính trong tay kêu lách cách, tôi có trật tự xem xét tình hình thị trường tài chính gần đây, lại gửi thêm vài bản sơ yếu lý lịch.
Nào ngờ con trai chỉ cười nhạo:
"Bận tìm việc à? Hừ, một bà nội trợ sống nhờ tiền của bố con thì tìm được việc gì?"
"Không trách được bố con muốn ly hôn với mẹ, không hiểu tình yêu không hiểu đàn ông."
"Mau dậy nấu cơm đi, mẹ đối xử tốt với con, biết đâu con còn nói giúp mẹ vài câu với bố."
Tay tôi đột ngột dừng lại, trong lòng chỉ thấy vô cùng chua xót.
Sau khi sinh con vì ủng hộ chồng phấn đấu, tôi đã hy sinh tiền đồ và sự nghiệp của mình.
Bao nhiêu năm nay tôi cắm đầu vất vả, quán xuyến việc nhà không một lời than vãn.
Hàng ngày dùng kem dưỡng rẻ tiền nhất, mặc quần áo giày dép giảm giá, tự biến mình thành một bà nội trợ xấu xí.
Nhưng những hy sinh này đổi không được nửa điểm biết ơn trong lòng con trai.
Nó chỉ thấy tôi là một bà nội trợ vô dụng, sống nhờ chồng nuôi.
"Không liên quan đến con, rảnh thì lo cho bản thân đi, cẩn thận đừng ch.ế.c đói."
Tôi ôm máy tính, lười không thèm để ý đến nó nữa.
Mấy ngày nay tủ lạnh trống trơn, tôi không còn cặm cụi bổ sung đồ dự trữ như trước nữa.
Đối với sự lạnh nhạt của tôi, Lục Viễn rất tức giận nhưng lại không có cách nào.
Lúc này, chuông cửa vang lên.
"Tiểu Vân, mở cửa!"
5.
"Dì Triệu, con nhớ dì quá, dì không biết mẹ con..."
Người đến là Triệu Tĩnh, bạn thân của tôi, thường ngày cực kỳ nuông chiều Lục Viễn.
Thấy cô ta, con trai lập tức mừng rỡ cho một cái ôm thật chặt.
Hoàn toàn không còn vẻ căng thẳng đối đầu, lạnh lùng cau có với tôi lúc nãy.
Người không biết còn tưởng Triệu Tĩnh mới là mẹ ruột nó.
Con trai thấy có người chống lưng, thêm mắm thêm muối tố cáo hết "sự ngược đãi" của tôi với nó.
Triệu Tĩnh lập tức xót xa, xách giỏ đồ vào bếp.
"Tiểu Viễn đói lắm phải không, dì làm cơm cho con ngay đây."
"Diệp Vân cậu cũng thật, so đo gì với con nít, nếu không phải hôm nay tớ mua đồ ăn định đến nhà cậu ăn cơm, không biết để Tiểu Viễn đói thành ra sao..."
Miệng cô ta dỗ dành Lục Viễn, còn không quên càu nhàu tôi vài câu.
Vào bếp cô ta thành thạo rửa rau thái rau, động tác gọn gàng nhanh nhẹn.
Con trai đắc ý phụ giúp bên cạnh, cố tình nói to:
"Dì Triệu đối xử với con tốt nhất, giá như dì Triệu là mẹ con thì tốt biết mấy!"
"Xem cái thằng bé này nói gì thế..."
Tiếng cười của Triệu Tĩnh và con trai vọng ra rõ mồn một, hơi chói tai.
Tôi cúi đầu che giấu vẻ lạnh lẽo trong mắt, cố gắng làm cho vẻ mặt mình bớt cứng nhắc.
Hừ, con nhỏ Triệu Tĩnh này đúng là giỏi giả vờ.
Kiếp trước sau khi tôi ly hôn, cô ta chẳng phải lập tức cưới chồng cũ của tôi sao?
Thì ra sớm đã có ý đồ này, muốn cướp con trai và chồng của tôi.
Cô ta đúng là đói kém thật, nhìn cái mặt heo của Lục Minh Thành mà cũng nuốt trôi.
6.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/song-lai-toi-thoat-khoi-dua-con-te-bac/chuong-2.html.]
Sau khi Lục Viễn ăn xong, Triệu Tĩnh lại siêng năng rửa bát.
Thấy tôi ngồi trong phòng khách bận rộn, cô ta bí mật kéo tôi vào phòng khóa cửa lại.
Trong phòng ánh sáng mờ tối, không gian chật hẹp.
Tôi buộc phải đối mặt thẳng với cô ta, nhìn kỹ mới phát hiện ra điều khác thường.
Cổ Triệu Tĩnh đeo một sợi dây chuyền vàng, năm ngoái tôi từng thấy trong giỏ hàng điện thoại của chồng.
Lúc đó tôi chỉ tưởng anh ta định mua tặng mẹ chồng.
Nhưng không ngờ hai người họ đã dan díu với nhau sớm như vậy, thật ghê tởm!
Thấy tôi im lặng hồi lâu, Triệu Tĩnh chủ động mở đầu câu chuyện:
"Tiểu Vân, nghe nói cậu thật sự đồng ý ly hôn với Lục Minh Thành rồi?"
Tôi gật đầu, dễ dàng nhìn thấu sự mong đợi và phấn khích ẩn giấu trong đáy mắt cô ta.
Triệu Tĩnh, tôi, Lục Minh Thành, đều là bạn cùng câu lạc bộ đại học.
Lúc đó ở ký túc xá đại học, bạn cùng phòng từng nhắc tôi chuyện Triệu Tĩnh thầm thương trộm nhớ Lục Minh Thành.
Nhưng sau đó Lục Minh Thành theo đuổi tôi quyết liệt, Triệu Tĩnh cũng có bạn trai, nên lời bạn cùng phòng tôi hoàn toàn không để tâm.
Nhiều năm nay họ đều biểu hiện quá bình thường, giờ nhìn lại chỉ là bề ngoài yên ả.
Còn bên dưới, sóng ngầm cuộn trào.
...
Thấy tôi gật đầu xác nhận, Triệu Tĩnh lộ vẻ cười:
"Tớ đã nói Lục Minh Thành không xứng với cậu, cuối cùng cậu cũng thoát khỏi biển khổ rồi!"
"Nhưng mà..."
Cô ta chưa nói hết câu, tôi lại cau mày cắt ngang.
Triệu Tĩnh quả nhiên vội vàng hỏi dồn:
"Nhưng mà sao? Có chuyện gì?"
Cô ta đương nhiên mong tôi ly hôn với Lục Minh Thành, như vậy mới có thể đường hoàng bước vào nhà họ Lục.
Không trách mấy ngày nay cứ xúi giục thúc đẩy, chăm chăm theo dõi chuyện này.
Từ khi trọng sinh đến nay tôi không xé mặt với cô ta, còn một nguyên nhân cực kỳ quan trọng.
Hai năm trước, Triệu Tĩnh mượn tôi 100 nghìn tệ để mở tiệm hoa.
Lúc đó hẹn trong một năm trả tiền, nhưng cô ta ba lần mấy lượt thoái thác.
Cho đến mấy ngày trước khi ly hôn kiếp trước, Lục Minh Thành với tư cách chồng hợp pháp đã nhân cơ hội thay cô ta hủy giấy nợ.
Vì quá tin tưởng Triệu Tĩnh, ngoài giấy nợ tôi không để lại bất kỳ bằng chứng nào.
Cuối cùng nói không có chứng cứ, đành phải cắn răng chịu thiệt.
Kiếp này, tôi nhất định phải lột một lớp da của cô ta mới chịu thôi.
"Lục Minh Thành mới thăng chức làm quản lý, chưa kiếm được bao nhiêu tiền cho nhà, dù ly hôn chia tài sản tôi cũng chẳng được mấy đồng."
"Tiểu Tĩnh cậu biết đấy, những năm nay tớ toàn làm nội trợ, trong tay không có bao nhiêu tiền tiết kiệm."
"Không có tiền ly hôn tớ không yên tâm, hay là tớ kéo dài thêm một hai năm nữa..."
Tôi thở dài, giả vờ khó xử nói ra tính toán trong lòng.
Nào ngờ Triệu Tĩnh phản ứng cực lớn, sắc mặt lập tức thay đổi:
"Sao có thể thế được! Tớ... ý tớ là sao cậu còn phải sống khổ lâu như vậy được."
Giọng cô ta the thé chói tai, thấy lời nói không ổn liền giải thích lấp liếm.
Sau đó dường như cuối cùng cô ta nhớ ra điều gì, đấu tranh mấy lần mới miễn cưỡng mở miệng:
"Tiểu Vân sao cậu không có tiền, cậu quên năm kia tớ còn mượn cậu 100 nghìn tệ..."
Khi nói chuyện giọng Triệu Tĩnh đều run rẩy, không khó để thấy lúc này chắc chắn cô ta đang đau đớn như d.a.o cắt.
Cuối cùng cô ta quyết tâm, cắn răng nhắm mắt:
"Vừa hay năm nay tiệm hoa làm ăn không tệ, tớ trả cậu ngay bây giờ!"
Nhìn vẻ mặt khôi hài của cô ta, tôi cố gắng kìm nén khóe môi nhếch lên.
Cho đến khi thực sự nhịn không được, tôi mới giả vờ xúc động ôm chầm lấy cô ta cười:
"Cảm ơn cậu Tiểu Tĩnh, cậu đúng là người bạn tốt nhất của tớ!"
"Đương nhiên rồi, làm bạn đương nhiên phải để cậu không còn lo lắng gì mà theo đuổi tự do và hạnh phúc của mình chứ!"
Triệu Tĩnh cười không thật lòng, nói năng rất đường hoàng cao thượng.
Tôi thì thật lòng cảm ơn cô ta, sẵn sàng nhận lấy cái rác rưởi Lục Minh Thành.
Đỡ cho tôi không ít phiền phức.