Sự ấm áp thuộc về ta - 1

Cập nhật lúc: 2025-11-14 12:01:36
Lượt xem: 17

Chương 1

Ngày A nương dắt em trai tái giá, níu chặt lấy tay áo bà, từ đầu thôn đến cuối thôn.

Thế nhưng bà chỉ mạnh tay hất , lạnh lùng liếc một cái :

“Tình con đến đây là hết. Từ nay gặp , gọi là thím.”

A cha qua đời, điều kiện để tộc đồng ý cho bà tái giá chính là đem mảnh ruộng cuối cùng cùng ngôi nhà gạch của chúng đổi lấy.

Ta áo để mặc, cơm để ăn, bà kế năm xưa A nương ép rời tìm thấy trong ngôi miếu đổ:

“Con gái, theo .”

Hôm đó, đến khản cả giọng, nhưng A nương vẫn chiếc xe lừa treo dải lụa đỏ, thẳng một mạch chẳng ngoái đầu.

Em trai tiếng thì tò mò đầu , A nương phát hiện, thô bạo bẻ đầu nó về phía .

Dân làng ai cũng A nương nhẫn tâm, miệng thì , nhưng vẫn tranh phái tiếp quản nhà chúng .

Bởi chỉ là một đứa con gái, trong tộc tư cách thừa kế.

Có thím bụng đề xuất để đường thúc phân nhà nuôi .

đường thím chỉ hất cả xô nước sân, lạnh giọng đáp:

“Đừng hòng.”

Thế là chỉ thể dọn đến ở trong ngôi miếu đổ của làng.

Cái giá trả… là ba mươi cân bắp hạt thô.

Ngày Hậu nãi đến tìm là ngày tuyết đầu mùa rơi xuống. Khi , chỗ bắp còn sót ăn hết từ lâu, chỉ thể lên núi hái rau dại lót .

Thật và ông nội chỉ là vợ chồng , góa phụ lấy góa đàn ông, đôi bên đều con riêng.

Vậy nên giữa và bà chút quan hệ m.á.u mủ nào, mà hồi nhỏ chúng cũng chỉ sống chung mấy năm, lúc mới tầm bốn, năm tuổi.

Ta vẫn còn nhớ rõ, sợi dây đỏ đầu tiên trong đời chính là bà mua cho .

khi đó ông nội mất, còn thì vì chiếm hết phần tài sản nên tìm đủ cách đuổi bà .

Ngay cả hồi nhỏ cũng từng buông lời khó với bà.

Cuối cùng, bất đắc dĩ, bà chỉ thể theo con gái ruột lấy chồng mà rời .

Gặp , trông bà khác xưa là mấy; chỉ già hơn, nhưng tinh thần vẫn minh mẫn.

thật lâu, vành mắt đỏ lên:

“Đôi mắt giống hệt ông nội con.”

Nghe xong, chỉ bất an thu một góc, chẳng câu nào.

Bà cũng trách, chỉ bước đến nắm lấy bàn tay tím tái vì tê cóng của :

“Đi thôi, theo bà về nhà.”

Nhà?

Ta còn cái nhà nào để về nữa ?

lúc , câu giống như chiếc phao cứu sinh.

vội vàng gật đầu, theo bà.

Ta nghĩ, cuối cùng… chắc sẽ còn những đêm lạnh buốt mà một chịu c.h.ế.t cóng nữa.

Nhà mới của bà ở làng Trình Gia bên cạnh, băng qua một ngọn núi lớn mới nơi.

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

Tuyết rơi tan, đợi đến nơi thì chúng bùn đất.

Ta xách cái túi vải rách, nép sát lưng bà.

Khoảng sân sạch sẽ gọn gàng; những dấu chân bẩn thỉu giẫm lên, dám bước thêm bước nào.

thấy đấy, nhưng chỉ nhíu mày .

Ánh mắt khiến hoảng, chỉ dám cúi đầu, lo lắng vò góc áo, sợ bà mở miệng đuổi ngoài.

cuối cùng, bà chỉ thở dài, lắc đầu:

“Vào nhà , chặn cửa gì.”

Nãi Nãi bên cạnh vui vẻ giơ ngón tay cái:

“Anh Nương rộng lượng thật, tự hào về con.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/su-am-ap-thuoc-ve-ta/1.html.]

thì khẽ “xì” một tiếng, giọng điệu dù nhưng chẳng hề khó chịu:

“Đừng coi thường chứ. Dù ông cũng từng nuôi bao năm.

Tiếng ‘cô’ nhận.”

Lúc tim mới chịu yên .

Nước nóng đun sẵn, cô cũng mượn cho một bộ quần áo sạch sẽ.

Khi thùng nước, tắm bát nước nóng đầu tiên của mùa đông .

Nước nóng hòa cùng nước mắt, kìm mà khẽ nức nở.

Ta nghĩ…

Từ nay nhất định ngoan ngoãn, chăm chỉ việc, và đối với họ.

Rửa mặt xong nhà , thấy cô đang bày bát đũa.

Thấy , lập tức chạy giúp.

thật kỹ, tiếc lời khen:

“Con bé trông xinh phết đấy chứ.”

“Phải , chẳng xem hồi trẻ ông nội nó trai đến mức nào.”

Nãi Nãi đang múc cơm, đúng lúc câu cô .

Ông nội và cha ngày nổi danh là trai nhất làng, nếu thì với tính khí của A nương, cũng chẳng đời nào bà chịu gả nhà chúng .

 

Đang trò chuyện thì Cô Trượng(chồng của cô) trở về.

Anh đeo cái giỏ tre phía , thấy thì chỉ ngốc nghếch một tiếng.

Tuy là trẻ mồ côi, nhưng hồi trẻ Cô Trượng (chồng của cô) cũng nhờ nghề săn b.ắ.n mà tích góp hơn mười mẫu ruộng , nên cảnh gia đình ở trong làng xem như cũng khá.

Chỉ là họ hai con trai, giờ đều đang học ở trấn, nên trong nhà vẫn thắt lưng buộc bụng.

Muốn con cái xa hơn con đường đèn sách thì đều cần tiền cả.

Đến lúc ăn , thấy chỉ chăm chú ăn mấy miếng củ cải mặt, cô liền gắp từng miếng tóp mỡ trong món rau xào bỏ hết bát :

“Gầy quá , mai cô thịt con gà bồi bổ cho.”

Nãi Nãi cũng gật đầu tán thành:

là gầy thật. Năm nay chắc cũng mười hai tuổi nhỉ, còn chẳng cao bằng con bé Mây nhà bên .”

Cô Trượng cũng phụ họa:

“Ăn cá mới chóng lớn. Ngày mai đầm khoét lỗ băng, thử xem câu vài con .”

Lời dứt, cô dường như lườm cho một cái:

“Anh á? Mười câu thì may một xách cá về!”

Nghe mấy chuyện rôm rả như thế, ăn bát cơm chan tóp mỡ thấy sống mũi cay cay, mắt kìm ươn ướt.

Từ ngày A cha mất, A nương dành tất cả cho em trai — ăn uống, quần áo, việc nặng nhẹ trong nhà đều đổ hết lên .

Chưa từng ai bàn luận chuyện gì mà trọng tâm là , như thế .

Thấy ăn xong nhanh quá, cô múc cho bát nữa.

ăn bữa cơm no đầu tiên trong suốt nhiều ngày qua.

Có lẽ vì chỗ ở mới lạ, nửa thức nửa ngủ, giật tỉnh giấc.

Nãi Nãi nhận , liền nhẹ nhàng vỗ lưng , chẳng bao lâu ngủ say hơn.

Đến khi mở mắt nữa, trời sáng bừng.

Không thấy Nãi Nãi bên cạnh, vội vàng bật dậy, cuống quýt mặc quần áo.

Trong sân, Cô Trượng đang thu dọn cần câu.

Thấy , ngốc nghếch :

“Miên Miên dậy sớm thế? Không việc gì , ngủ thêm chút cũng mà.”

Sớm?

Ở nhà cũ, giờ giặt xong quần áo, cắt xong cả một gánh rau lợn .

Loading...