Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

SƯ PHỤ, XIN MỜI CHIẾN (LAI CHIẾN) - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-05-02 04:17:26
Lượt xem: 59

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghĩ đến đoạn quá khứ dài đằng đẵng ấy, tốc độ ngự kiếm của ta bất giác chậm lại. Ta vỗ vỗ lên mặt, buộc mình tách ra khỏi những xúc cảm vương vấn. Giờ đây, việc Tiêu Dật Hàn có phụ lòng ta hay không đã chẳng còn quan trọng nữa.

Chỉ cần g.i.ế.c được hắn, xóa bỏ vết nhơ trong cuộc đời mình, ta sẽ có thể trở về sư môn, thu nhận đệ tử. Từ đây từ giã những tháng ngày cô đơn, bước tới tương lai huy hoàng với môn đồ đầy khắp!

Ta đang nghĩ ngợi, bỗng thấy phương hướng Tiêu Dật Hàn đi tới, đột nhiên một luồng hắc khí bùng nổ, cơn gió tràn ngập ma khí cuốn thẳng về phía ta.

Ta giật mình kinh hãi.

Trăm năm trước, thiên hạ đại loạn, chính vì tộc Trường Cưu từ Ma giới tràn sang, tung hoành khắp nhân gian khiến ma khí tràn lan, lòng người bất ổn. Sau đó, một vị tiên nhân đã tiêu diệt toàn bộ tộc Trường Cưu, phong ấn lối đi giữa hai giới Nhân - Ma. Từ ấy, dù nhân gian còn yêu quái nhưng không còn ma tộc nào nữa.

Mà nay, nơi này lại bùng phát ma khí mãnh liệt như vậy. Tuy không đến mức phong ấn giữa hai giới hoàn toàn vỡ toang nhưng chắc chắn cũng đã thủng ra một lỗ hổng rồi.

Ta nhắm mắt lại, nhìn thấy trong làn ma khí dày đặc kia một tia sáng lam le lói, lòng không khỏi run lên.

Lỗ hổng phong ấn này… chẳng lẽ là do Tiêu Dật Hàn gây ra?

Ta cấp tốc bay tới chỗ đó, đến nơi ma khí nồng đậm nhất thì thấy mặt đất bên dưới như bị ai đó đục ra một lỗ sâu, từng đợt ma khí ào ạt phun lên. Tiêu Dật Hàn lơ lửng ngay giữa miệng hố, nhắm mắt, miệng niệm chú, khí đen không ngừng tụ lại trong lòng bàn tay hắn.

Ta không biết mục đích của hắn là gì. Nhưng nghĩ tới việc Tiêu Dật Hàn từng phản bội tiên môn, phiêu bạt nhân gian suốt tám mươi năm, còn qua lại với đủ loại yêu đạo, ta thực sự không dám tin hắn vẫn còn giữ được tâm tu tiên.

Vậy nên, muốn phong ấn lại khe hở này, ta chỉ có thể tự mình ra tay.

Khi ta tu đạo, thế gian đã không còn Ma tộc. Tiên sinh từng nhắc đến đôi chút nhưng chưa bao giờ dạy bọn ta pháp thuật phong ma. Tuy nhiên, ta lại biết một chút thuật phong ma, có lẽ là nhờ năm xưa Tiêu Dật Hàn vứt cho ta đống ghi chép tu luyện của hắn, trong đó có ghi lại.

Chưa từng thực hành, ta cũng không chắc chắn.

Nhưng lúc này còn đâu thời gian do dự nữa. Ta dựa theo những gì còn nhớ, kết ấn niệm chú. Nhân lúc Tiêu Dật Hàn đang tập trung tụ khí, không kịp phân thần, ta lập tức từ trên trời đáp xuống, biến lòng bàn tay thành một tấm lưới, khống chế toàn bộ hắc khí đang tràn ra, gói chặt trong tay.

Ngay khi ta sắp rơi xuống, chỉ còn chút nữa là có thể hoàn toàn thu hồi khe hở kia vào lòng bàn tay, đột nhiên một kiếm từ bên cạnh c.h.é.m tới, buộc ta phải né tránh.

Ta xoay người, miệng vẫn không ngừng niệm chú, tay không buông lơi việc kéo khối hắc khí vào lòng bàn tay. Đồng thời lạnh lùng liếc nhìn Tiêu Dật Hàn cũng đang kéo giữ luồng hắc khí kia, lạnh giọng hỏi: “Tiêu Dật Hàn, người đục thủng phong ấn giữa hai giới Nhân - Ma, rốt cuộc là muốn làm gì?”

“Tiểu đồ nhi.” Tiêu Dật Hàn như cười như không, trong giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ: “Bảy mươi chín năm xa cách, thấy con tu hành tiến bộ thế này, vi sư cũng rất vui mừng. Nhưng hôm nay con lại đến phá chuyện của ta, vi sư thực sự không vui.”

Ai thèm quan tâm hắn vui hay không chứ!

Hắn không nói rõ nguyên do, ta tất nhiên mặc định hắn có ý đồ xấu. Bởi mấy chục năm qua, hắn thực sự chẳng làm được mấy việc đứng đắn khiến người ta khó mà có chút thiện cảm nào.

Ta vận hết pháp lực trong cơ thể, dốc sức kéo hắc phí kia về phía mình. Tiêu Dật Hàn cũng không chịu buông tay.

Luồng hắc phí xoay tròn giữa không trung như muốn hút cả hai luồng lực lượng của ta và hắn vào bên trong. Nó kéo chúng ta ngày càng lại gần, gần hơn nữa và rồi… Bàn tay hai người, trong lúc giằng co, chạm vào nhau.

“Phụt!” một tiếng khẽ vang lên, hắc khí biến mất ngay tại chỗ giữa lòng bàn tay bọn ta.

Ma khí quanh đó cũng lập tức tan biến. Nhưng tay ta và tay Tiêu Dật Hàn… Lại dính chặt vào nhau!

...Cái quỷ gì đây! Còn học đòi Nguyệt Lão nối tơ hồng chắc?!

Đầu ngón tay ta bất ngờ chạm vào lòng bàn tay hắn. Hơi ấm ấy khiến những ký ức tưởng chừng đã chôn vùi trong ta như dòng nước lũ tràn về. Năm xưa hắn cùng ta đối ẩm, ta cõng hắn say khướt về phòng đắp chăn, còn có...

Ngày hôm ấy, trước khi hắn rời khỏi núi Tiên Linh, hắn cũng từng dùng đôi bàn tay nóng rực ấy, nâng lấy mặt ta, đặt xuống một nụ hôn.

Ta vội vàng lắc đầu, buộc mình cắt đứt dòng hồi ức, vừa thẹn vừa giận, cố gắng rút tay ra. Nhưng càng dùng lực, lòng bàn tay dường như càng bị một lực vô hình kéo dính chặt vào nhau. Cố mãi, mới tách được một chút thì quanh người lại nổi lên tiếng gió, ma khí ào ạt tràn ra từ chỗ bàn tay bọn ta tách rời.

Ta hoảng hốt, vội vàng ấn tay trở lại.

Bỗng “Phụt!” một tiếng.

Ma khí lập tức biến mất.

Ta: “...”

Tiêu Dật Hàn: “...”

Sau một hồi trầm mặc kỳ quái, Tiêu Dật Hàn bật cười: “Xem ra, lỗ hổng của phong ấn Nhân - Ma lưỡng giới đã bị chúng ta nắm trong tay, không thể tùy tiện buông ra được rồi. Tiểu đồ nhi, con xem con phá rối thành cái dạng gì rồi…”

Vừa nói, hắn vừa như một tên lưu manh. Lòng bàn tay hắn xoay nhẹ, không cho ta kịp phản kháng đã đan tay hắn qua kẽ tay ta, mười ngón đan xen, nắm chặt lấy tay ta. Thuận thế, hắn kéo mạnh một cái khiến ta loạng choạng suýt ngã vào lòng hắn. Ta hoảng hốt đẩy n.g.ự.c hắn ra, ngẩng đầu nhìn, mà hắn cúi đầu nhìn ta. Khoảng cách gần đến mức hơi thở của hắn phất qua hàng mi ta.

Giọng nói khàn khàn mang theo tia ý cười vang lên ngay trên đỉnh đầu ta: “Con cứ không muốn rời xa vi sư đến vậy sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/su-phu-xin-moi-chien-lai-chien/chuong-5.html.]

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Mơ hồ, lại nguy hiểm.

Bị hắn trêu chọc đến mức mặt ta đỏ bừng. Sau cơn xấu hổ chính là lửa giận dâng lên cuồn cuộn trong lòng, giận đến mức toàn thân run rẩy: “Tiêu Dật Hàn! Người càng lúc càng vô sỉ rồi!”

Tiêu Dật Hàn tựa như bị dọa cho giật mình: “Ôi chà! Đồ đệ của ta biết mắng người rồi!”

“Con còn biết g.i.ế.c người đấy!”

Tay còn lại của ta vung kiếm lên, nhằm thẳng cổ hắn mà bổ tới. Ai ngờ Tiêu Dật Hàn chẳng né tránh, chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, xoay người một vòng khiến ta bị ép quay lưng tựa vào lồng n.g.ự.c hắn, rồi thuận tay khống chế luôn cánh tay cầm kiếm của ta.

Hắn giam chặt ta trong vòng tay nhưng cũng không làm gì quá đáng, tựa như... chỉ đơn thuần ôm lấy ta.

Ta vùng vẫy trong lòng hắn nhưng hắn chỉ phong bế pháp lực của ta, hoàn toàn không có động tác nào khác, như thể... hắn chỉ muốn đơn giản ôm ta như vậy.

“Tiêu Dật Hàn.” Thấy vùng vẫy vô ích, ta dứt khoát ngừng giãy giụa, chỉ lạnh giọng hỏi: “Rốt cuộc người muốn làm gì?”

“Tiểu đồ nhi, vi sư rời núi nhiều năm như vậy, cũng rất nhớ con. Chỉ là thân cận một chút, có gì không ổn sao?”

Không ổn! Rất rất không ổn!

Chưa bàn tới chuyện sư đồ chúng ta nay còn tính là gì, chỉ riêng tư thế này, có thầy trò nào ôm nhau như vậy chứ?

Hơn nữa, nếu thật sự nhớ, năm đó vì sao hắn rời đi. Suốt bao nhiêu năm qua lại chưa từng trở về nhìn ta lấy một lần? Nếu thật sự muốn thân cận, năm đó sao nhẫn tâm ra đi, mặc kệ ta khóc lóc van xin cũng chẳng thèm ngoái đầu lại?

Nghĩ đến cảnh tượng năm đó, ta nghiến răng nghiến lợi, giận đến toàn thân run lên.

Tiêu Dật Hàn ôm ta, tự nhiên cảm nhận được sự phẫn nộ trong lòng ta. Nhưng hắn chẳng chút biết xấu hổ, ngược lại còn bật cười khẽ bên tai ta: “Thôi được rồi, không đùa nữa. Đùa thêm chút nữa, e rằng con sẽ thực sự động thủ với ta mất.”

Ta sững sờ, hắn nhân lúc đó buông tay thả lỏng ta ra, chỉ là tay trái của hắn vẫn còn dính chặt với tay phải ta. Hắn liếc nhìn ánh mắt như muốn lóc da xẻo thịt hắn của ta, bật cười: “Hiện giờ, lỗ hổng phong ấn Nhân - Ma lưỡng giới đang nằm trong tay chúng ta. Nếu con muốn g.i.ế.c ta, e rằng phải suy nghĩ lại. Vì chỉ dựa vào một mình con thì không thể giữ nổi nó. Một khi ta chết, hơi thở đứt đoạn, con cũng sẽ bị lỗ hổng này nuốt chửng. Khi đó, ta chết, con cũng chết, phong ấn vỡ toang, ma khí tràn lan khắp thế gian. Tiên môn không kịp ứng phó, Ma tộc sẽ tràn vào nhân gian.”

Ta thầm niệm trong lòng vạn lần “vì chúng sinh là trọng” mới miễn cưỡng đè nén cơn giận muốn g.i.ế.c hắn xuống.

“Chuyện này rốt cuộc là thế nào?” Ta hỏi hắn: “Phong ấn này là do người xé ra sao? Người định làm gì?”

“Ta vốn định xé mở một lối đi vào Ma giới, nhưng không nghĩ sẽ mở ra ở chỗ này.” Tiêu Dật Hàn chậm rãi nói: “Đi về phía Tây tám trăm dặm có một ngọn núi tên Ngọc Tuyền. Trên núi có hồ nước hình thành từ suối nguồn, tinh khiết vô cùng, có thể ngăn cản vạn vật ô uế. Ta dự định mở phong ấn dưới đáy hồ Ngọc Tuyền. Nhưng không ngờ, phong ấn Nhân - Ma lưỡng giới biến ảo khó lường, lại ở nơi này xảy ra dị động.”

Tiêu Dật Hàn ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt thản nhiên: “Cũng may tiểu đồ đệ của ta đến kịp thời. Nếu không, vi sư lúc này đúng là khó mà giải quyết nổi.”

Hắn nói thì nhẹ nhàng. Nhưng nghĩ kỹ lại, lời của hắn thật sự khiến người ta phải rùng mình.

Nếu không phải hôm nay ta kịp thời chạy tới, góp một phần sức lực trấn áp phong ấn. Thì giờ phút này Tiêu Dật Hàn đã sớm bị lỗ hổng nuốt chửng, phong ấn cũng sẽ hoàn toàn vỡ nát, chẳng còn ai kiểm soát nổi. Ma tộc ắt sẽ thừa cơ từ trong lỗ hổng tràn ra nhân gian!

Ta hung hăng trừng mắt nhìn hắn: “Tốt nhất là người có một lý do chính đáng để dù phải mạo hiểm lật đổ cả cõi thế cũng phải làm việc này. Nếu không, hôm nay cho dù phải liều cả mạng, ta cũng phải bắt người trở về núi Tiên Linh chịu thẩm xét!”

Phản bội tiên môn còn có thể tha thứ, tư thông với yêu tà cũng có thể miễn cưỡng bỏ qua. Nhưng chuyện Tiêu Dật Hàn đang làm là điều mà cả tiên môn và phần lớn yêu quái cũng tuyệt đối không thể dung tha. Nếu Ma tộc trở lại thế gian, tất sẽ dẫn đến cảnh sinh linh đồ thán, bi kịch trăm năm trước, ai cũng không muốn tái diễn lần nữa.

Tiêu Dật Hàn đối mặt với lời chất vấn của ta chỉ lặng im. Hắn hìn ta, môi cong lên như cười như không. Nhưng trong nụ cười ấy lại mang theo một nét bi thương kỳ lạ.

“Đừng vòng vo!” Ta quát hắn: “Ít làm ra vẻ huyền bí, có gì thì nói thẳng!”

“Haiz…” Tiêu Dật Hàn khẽ thở dài, nói:

“Ta chỉ thấy thương cho con thôi, đồ đệ ngốc nghếch.”

“Con mang ta về núi Tiên Linh thì được gì chứ? Lỗ hổng phong ấn vẫn nằm trong tay chúng ta. Con định để nó mở ra ngay giữa núi Tiên Linh sao? Đám lão già trong Tiên môn năm xưa, người đi thì đã đi, kẻ c.h.ế.t cũng đã chết, còn lại mấy người biết thuật phong ma? Giờ đây, thứ này gắn chặt hai ta lại với nhau, con không đối phó được, người khác cũng chẳng đối phó nổi. Ngoài nghe theo lời ta, con còn có thể làm gì?”

Những lời hắn nói, dù đáng giận nhưng lại là sự thật không thể phản bác.

“Đồ đệ ngốc, sống chừng ấy năm rồi, sao đầu óc vẫn còn chưa thông suốt vậy?”

“...”

Ta im lặng.

“Đi theo ta đi.”

Hắn nhẹ giọng: “Trước tiên tới núi Ngọc Tuyền, đem lỗ hổng này phong ấn xuống đáy hồ. Sau đó, con muốn tính thế nào, chúng ta lại tính.”

Trong lòng ta dâng lên một nỗi bất bình khó tả. Nhưng nhìn xuống bàn tay ta và Tiêu Dật Hàn vẫn còn gắt gao dính chặt lấy nhau... cuối cùng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn gật đầu.

Loading...