SƯ PHỤ, XIN MỜI CHIẾN (LAI CHIẾN) - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-05-02 05:09:11
Lượt xem: 37
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Tiểu đồ nhi... Tiểu đồ nhi?”
Ta bị lay người vài cái, đột nhiên mở mắt ra. Trước mắt là gương mặt của Tiêu Dật Hàn đang nhíu mày, tay hắn đặt trên vai ta. Thấy ta mở mắt, hắn liền hỏi: “Mơ thấy ác mộng à?”
Ta chớp mắt vài lần, mới nhận ra một giọt nước ẩm lạnh lướt qua má, rơi vào miệng ta.
Ta bỗng nhiên tỉnh táo, vội vàng lau nước mắt, cảm thấy rất xấu hổ. Ta gạt tay Tiêu Dật Hàn ra, đứng dậy. Hắn vẫn nắm lấy tay ta rồi cũng đứng lên theo. Ánh mắt hắn không rời khỏi ta, có vẻ rất quan tâm.
Nhưng ta lại cảm thấy rất buồn cười, Tiêu Dật Hàn trong lòng ta có ba tội lớn và tội thứ ba chính là hắn là người vô tình nhất ta từng gặp trong đời. Trên mặt hắn, điều không nên xuất hiện nhất chính là sự quan tâm.
“Không sao đâu.” Ta nói: “Mấy giờ rồi?”
“Khoảng canh ba rồi.”
“Người đã nghỉ ngơi đủ chưa?”
Ta hỏi hắn nhưng ánh mắt của Tiêu Dật Hàn lại dừng lại trên mặt ta. Hắn không trả lời câu hỏi của ta, chỉ hỏi: “Con mơ ác mộng gì vậy?”
Để đối phó với Tiêu Dật Hàn, ta cũng làm như hắn, giả vờ không nghe thấy, nói: “Nghỉ ngơi đủ rồi, giờ chúng ta lên đường thôi.”
Ta đưa tay, không để ý đến Tiêu Dật Hàn định ngự kiếm bay đi. Nhưng không ngờ hắn lại kéo tay ta, giữ chặt trong tay hắn: “Tiểu đồ nhi, thời gian ta không ở đây, con ở núi Tiên Linh có sống không tốt không?”
Môi ta khẽ động, cảm xúc trong lòng gần như không thể kìm nén. Nhưng cuối cùng ta vẫn kiềm chế, lạnh lùng nói: “Người hỏi mấy chuyện này làm gì. Người chỉ cần biết là con xử lý xong chuyện phong ấn Nhân - Ma này, sau này con vẫn phải g.i.ế.c người là được."
Tiêu Dật Hàn im lặng.
Ta rút tay ra khỏi lòng bàn tay hắn, định làm động tác vẫy kiếm. Nhưng đột nhiên một cơn gió kỳ quái thổi đến từ một hướng, ta ngẩn ra, ngẩng đầu lên và lúc nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Dật Hàn, ta lập tức hiểu ý của hắn - ma khí.
“Vù!” Một mũi tên sắc nhọn vọt đến, ta nghiêng người tránh được, tưởng chừng đã thoát. Không ngờ mũi tên đó cách ta chưa đến ba phân thì đột nhiên nổ tung, lập tức biến thành vô số chiếc kim nhỏ, lao thẳng vào ta.
Ta ngây người. Nhưng ngay trong khoảnh khắc ấy, một luồng ánh sáng xanh u ám lóe lên trước mặt ta, là kết giới của Tiêu Dật Hàn mở ra, ngăn tất cả những chiếc kim nhỏ lại.
Tiêu Dật Hàn kéo ta về phía sau hắn, đứng chắn trước mặt ta.
Lưng hắn vẫn thẳng tắp giống như ngày xưa khi hắn đứng trước ta, ngăn cản gió ma của nữ yêu.
Ta ngẩn ra một lúc, khi lấy lại bình tĩnh liền nói: “Không cần người giúp đâu, con có thể tự giải quyết.” Ta định bước ra khỏi lưng hắn nhưng Tiêu Dật Hàn lại giữ tay ta, không cho ta bước ra.
“Không phải giúp con, là bọn chúng đến tìm ta.” Hắn nói: “Con cứ đứng yên đi.”
Hắn nói vậy, ta cũng không thể động thủ nữa. Nếu bước ra ngoài, lại thành như ta muốn giúp hắn.
Sau mũi tên đầu tiên, trong rừng đã không còn động tĩnh gì. Ta nhìn xung quanh nhưng Tiêu Dật Hàn lại không vội vã, bình tĩnh đợi một lúc rồi cất tiếng: “Nếu các người không ra tay thì để ta ra tay.”
Nói xong, tay hắn lóe lên một tia sáng. Kiếm băng dài lập tức hiện ra trong tay hắn giống như hắn chỉ vung nhẹ, thanh kiếm ấy vẽ ra một đường cong giống như trăng khuyết trong bóng tối, lao vào rừng cây đen tối. Nơi nó đi qua, ánh sáng xanh mỏng manh xé tan mọi cây cối trong rừng, kèm theo những tiếng hét thảm thiết của không biết bao nhiêu kẻ phục kích.
Ánh sáng xanh tan đi, cây cối trong rừng đều gãy vụn. Bọn yêu quái xâm nhập đã không còn nơi nào để ẩn náu, có kẻ đã ngã xuống đất, có kẻ thì yếu ớt đứng dậy.
Ta đứng sau Tiêu Dật Hàn ngẩn ngơ nhìn hắn.
Chẳng trách, ta đã thuê rất nhiều sát thủ trong suốt bao năm mà vẫn không thể g.i.ế.c được Tiêu Dật Hàn. Tu vi hiện tại của hắn so với trước đây, không biết đã cao hơn bao nhiêu.
Tiêu Dật Hàn bước về phía con yêu quái gần nhất, ta cũng đành phải đi theo hắn. Đến khi đứng trước con yêu quái nằm trên đất, Tiêu Dật Hàn đá nhẹ vào áo của nó, liếc nhìn thẻ tên ở eo nó rồi nhướng mày: “Là các người à.”
Ta nhìn thẻ tên đó cũng sửng sốt: “Lại là các người? Nhiệm vụ không phải đã kết thúc rồi sao?”
Tiêu Dật Hàn quay lại nhìn ta: “Nhiệm vụ gì?”
“...”
Ta nhìn vào mắt Tiêu Dật Hàn, suy nghĩ một chút rồi nghĩ: Dù sao ta cũng đã nói rõ ta muốn g.i.ế.c hắn, để hắn biết những chuyện này cũng không sao.
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Ta thản nhiên nói: “Con đã thuê tổ chức ám sát, đã treo bảng, đưa tiền cho họ để họ đến g.i.ế.c người.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.net.vn/su-phu-xin-moi-chien-lai-chien/chuong-7.html.]
“Ha!” Tiêu Dật Hàn cười một cách khó tin rồi im lặng rất lâu: “Tiểu đồ nhi, con hận ta đến vậy sao?”
Dù là câu nói đùa. Nhưng khi Tiêu Dật Hàn nói vậy, hắn lại quay đầu đi khiến ta không nhìn thấy biểu cảm của hắn.
Tất nhiên, ta thực sự không quan tâm lúc này hắn có biểu cảm gì, ta đá vào chân con yêu quái dưới đất, nhíu mày hỏi: “Khi ta đi treo bảng, không nghe nói tổ chức của các người lại thuê yêu quái làm việc. Nói đi, tổ chức của các người rốt cuộc là thế nào?"
Ta là người tu tiên, dù có thuê tổ chức sát thủ nhưng vẫn giữ quy tắc của tu sĩ, tuyệt đối không thuê yêu quái làm việc. Và tổ chức sát thủ ấy do một môn phái tu tiên lãnh đạo, chưa bao giờ nói đến chuyện có yêu quái trong đó.
Nhưng ngay khi ta hỏi xong, con yêu quái này bỗng nhiên cắn vào cái gì trong miệng, nuốt xuống rồi ngã xuống đất. Máu từ mọi lỗ tai, mũi, miệng của nó chảy ra, tự sát.
Ta ngẩng đầu lên thì thấy tất cả yêu quái, dù đứng hay nằm đều đã tự sát bằng thuốc độc.
Bảo mật nghiêm ngặt đến mức... khiến ta ngạc nhiên. Đây không giống như hành động của một tổ chức sát thủ bình thường.
Ta quay đầu nhìn Tiêu Dật Hàn, thấy hắn cũng đang khẽ nhíu mày. Hắn nhìn ta, trầm giọng nói: “Chỉ e là... chúng ta thật sự phải nhanh chóng đến Ngọc Tuyền rồi.”
Không còn chần chừ, ta và Tiêu Dật Hàn lập tức lên đường, cùng nhau ngự kiếm bay đi. Nhưng tốc độ của ta dù cố gắng thế nào cũng vẫn chậm hơn hắn một chút. Ta càng cố đuổi theo thì Tiêu Dật Hàn lại liếc nhìn ta một cái, rồi bất ngờ kéo ta lên đứng cùng trên kiếm hắn.
Ta đẩy hắn ra, nhưng hắn lại nghiêm túc nói: “Làm vậy sẽ nhanh hơn.”
Thì... đúng là nhanh hơn thật.
Ta lại lặng lẽ niệm một vạn lần trong lòng vì chúng sinh thiên hạ, rồi cố gắng chịu đựng sự gần gũi giữa hai người.
Nhưng thân thể kề sát thân thể, đứng im lặng giữa không trung, trên trời ngoài mây trắng ra thì chẳng có gì khác. Bầu không khí có chút gượng gạo. Ta liền lên tiếng nói: “Cái tổ chức ám sát đó, con chỉ thuê một lần. Lần đầu thất bại, con đã hủy nhiệm vụ và rời khỏi sơn môn. Lần thứ hai này con thật sự không biết vì sao bọn chúng lại đến. Hay là người nên tự suy xét lại hành động gần đây của mình đi.”
“Ta biết tại sao bọn chúng đến.” Tiêu Dật Hàn trả lời chắc chắn.
Ta quay đầu nhìn hắn: “Người rời khỏi tiên môn, rốt cuộc là đi làm gì?”
Hắn im lặng. Đúng lúc ta tưởng hắn sẽ không trả lời thì hắn lại chậm rãi nói: “Ta muốn đến Ma giới tìm thân nhân của ta.”
Câu trả lời ấy hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của ta. Từ trước tới nay, ta chưa từng biết Tiêu Dật Hàn còn có thân nhân nào. Các trưởng bối trong Tiên môn cũng chưa từng nhắc đến chuyện đó... Phải rồi, tất cả chuyện về Tiêu Dật Hàn, mấy vị trưởng lão của Tiên Linh Môn đều cố ý giấu kín.
“Thân nhân của người là ai? Sao lại ở Ma giới?”
Tiêu Dật Hàn trầm ngâm chốc lát, hiển nhiên không muốn trả lời câu hỏi này. Hắn bèn chọn trả lời câu trước của ta: “Tổ chức ám sát mà con thuê có liên quan chặt chẽ đến Ma giới. Trăm năm trước, tuy phong ấn giữa Nhân - Ma lưỡng giới đã được lập nên, nhưng vẫn còn tàn dư của Ma tộc ẩn mình trong nhân gian, chờ thời cơ phá vỡ phong ấn để quay lại. Lúc trước, những kẻ con thuê là vài kẻ tu đạo lang thang. Sau khi bị ta bắt được một tên sợ chết, tra hỏi mới biết tổ chức kia vốn từ lâu đã bí mật trợ giúp tàn dư Ma tộc, lén lút dò xét các điểm yếu của phong ấn giữa hai giới. Từ bọn chúng, ta tìm được manh mối, đoán được thời gian và địa điểm nơi phong ấn sẽ yếu đi. Ta đã đến đó trước một bước và mở ra thông đạo giữa hai giới. Nhưng vì phong ấn chỉ rạn một khe nhỏ mà lực lượng lại quá mạnh, nhất thời ta không thể khống chế mới khiến ma khí rò rỉ.” Tiêu Dật Hàn khẽ nghiêng đầu nhìn ta: “Đồ nhi tốt, cũng may là con đến kịp.”
Thì ra, ta vô tình lại giúp hắn một tay, để hắn tìm ra điểm hở của phong ấn...
“Hẳn là bọn chúng phát hiện ma khí bị rò rỉ nên tối nay mới mò tới đây.”
Ta cúi đầu nhìn bàn tay mình đang bị tay Tiêu Dật Hàn nắm chặt: “Sau khi đặt phong ấn vào đáy Ngọc Tuyền, người định làm gì? Đi thẳng đến Ma giới sao?”
Tiêu Dật Hàn không trả lời.
Và suốt chặng đường còn lại, bọn ta đều im lặng. Mỗi người đều đắm chìm trong suy nghĩ riêng.
Tiêu Dật Hàn ngự kiếm cực nhanh, chỉ đến nửa đêm đã tới bờ Ngọc Tuyền, nhanh hơn dự đoán của ta cả nửa ngày.
Bọn ta cùng đặt tay đang nắm chặt xuống mặt nước hồ. Tiêu Dật Hàn nhắm mắt niệm chú, ta cảm thấy lực hút giữa lòng bàn tay dần yếu đi, ma khí chầm chậm tan vào dòng nước nhưng không hề lan rộng, tựa như bị cố định lại. Ma khí tụ lại thành một hình tròn dưới đáy hồ, chính là cái khe tối đen ta từng nhìn thấy hôm trước, nhưng lần này không còn ma khí thoát ra. Nước hồ vẫn trong vắt như cũ.
Quả nhiên như Tiêu Dật Hàn nói, nước Ngọc Tuyền có thể áp chế ma khí.
Cuối cùng tay ta và hắn cũng rời nhau. Khi hắn rút tay ra, nước lạnh như băng lập tức ngấm vào lòng bàn tay ta, lạnh đến tận xương.
Hắn nhìn ta, mỉm cười: “Được rồi, tiểu đồ nhi, con có thể đi rồi.”
Ta không nói một lời, rút kiếm khỏi vỏ: “Giết người xong con sẽ đi.” Ta nói: “Bao năm ở núi Tiên Linh, chưa từng nghe ai nói người có thân nhân. Người chỉ bịa chuyện để lừa con thôi. Giờ đã tìm được phong ấn, con sẽ không để bất kỳ ai xuyên qua khe hở ấy nữa.”
Ai biết được Tiêu Dật Hàn đến Ma giới để làm gì thật? Con người này hành xử tùy hứng, ta không thể yên tâm.
Tiêu Dật Hàn nghe xong lại càng cười rạng rỡ hơn. Hắn bước lên một bước, n.g.ự.c thẳng tắp chạm thẳng vào mũi kiếm của ta: “Tiểu đồ nhi, ta nói rồi, con sẽ không g.i.ế.c ta, con tin không?”