Tối muộn hơn, ta đi đi lại lại ngoài cửa phòng ngủ của Thừa Vương, suy nghĩ làm thế nào để lấy được sự tha thứ của Thừa Vương.
Căn phòng vốn không có ánh sáng bỗng truyền ra tiếng đối thoại của hai người.
"Điện hạ, đã điều tra rồi, thân thế trong sạch, chỉ là ăn nhiều, phụ thân nàng ta nuôi không nổi nên mới bán nàng ta vào thanh lâu."
"Nhưng vì sức lực lớn, tú bà sợ nàng ta làm người ta bị thương, chưa bao giờ cho nàng ta tiếp khách, rồi nàng ta hai ngày ăn hết nửa tháng lương thực của người ta, đuổi cũng không đi, hủ Thanh Y Các đành phải nhân lúc nàng ta ngủ say, đành lòng cả nhà dọn đi."
Thân người ta cứng đờ, nói nghe có vẻ là ta?
"Thân thế thì đáng thương, người cũng coi như nghe lời, tạm thời giữ lại đi."
Ta nghe ra đây là giọng của Thừa Vương điện hạ.
Quả nhiên, người tuấn tú thì tấm lòng cũng thiện lương!
Để báo đáp sự tin tưởng này của Thừa Vương điện hạ dành cho ta, ngày hôm sau ta dậy sớm, đến nhà bếp định hầm một bát canh chân giò cho Thừa Vương.
Nhưng ta chưa từng vào bếp, mọi thứ đều cần phải mày mò.
Sau nỗ lực không ngừng của ta, cuối cùng... đã đốt cháy nhà bếp.
Ta mặt mũi đen nhẻm lao ra khỏi nhà bếp, lúc đó, hạ nhân trong Vương phủ đã tập hợp đến để dập lửa.
Tối đó, ta quỳ trong thư phòng của Thừa Vương điện hạ, hắn đau lòng lớn tiếng chất vấn ta:
"Ngươi rốt cuộc có thù oán gì với bổn vương vậy?! Hôm qua giẫm gãy chân bổn vương chưa đủ, hôm nay còn muốn đốt luôn cái Vương phủ này của ta!"
Ta bị hắn mắng đến run bần bật, một lúc lâu sau mới thì thầm nói:
"Ta muốn hầm một bát canh chân giò cho ngài bồi bổ, nhưng ta chưa từng vào bếp..."
Ta càng nói giọng càng nhỏ, sau đó dứt khoát im bặt.
Vì làm sai chuyện, nói gì cũng thừa, bị đuổi ra khỏi Vương phủ cũng là điều đương nhiên.
Ai ngờ Thừa Vương khựng lại, giọng điệu dịu xuống: "Cái đó... sau này những chuyện như vậy không cần ngươi tự mình làm, ngươi chỉ cần đóng vai thế thân người trong lòng của bổn vương cho tốt là được."
Ta ngẩng phắt đầu lên, đối diện với đôi mắt sáng như sao dưới hàng mi dài của Thừa Vương.
Mỗi bước mỗi xa
Tim bỗng nhiên lỡ mất một nhịp, ta ngây ngẩn nhìn hắn.
"Còn chuyện gì nữa không?" Thừa Vương cau mày hỏi.
Ta hoàn hồn vội vàng lắc đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/suc-luc-lon-tao-nen-ky-tich/chuong-3.html.]
"Không có chuyện gì thì lui xuống đi." Giọng Thừa Vương lại có chút sốt ruột, ta vội vàng bò dậy ra khỏi thư phòng của hắn.
Nhưng ta vừa đóng cửa phòng hắn lại, thì lại nghe thấy giọng nói mà tối qua ta đã nghe thấy ngoài cửa phòng ngủ của hắn.
"Điện hạ vì sao còn muốn giữ nàng ta lại?"
"Đã bị phụ thân ruột bán vào thanh lâu, tức là không còn nơi nào để đi nữa, nhưng mà..."
---
Ta nghe không rõ những lời sau đó của Thừa Vương, nhưng ta cảm thấy hắn là một người vô cùng tốt, vì vậy ta nhất định phải hoàn thành nghiêm túc công việc mà hắn giao cho ta.
Ta trở lại phòng sau đó bắt đầu vắt óc suy nghĩ, rốt cuộc phải làm nũng thế nào mới có thể khiến Thừa Vương hài lòng.
Không biết qua bao lâu, ta nghe thấy tiếng gõ cửa.
Đứng dậy mở cửa thì thấy ngoài cửa là một cô nương ăn mặc như nô tỳ, trông có vẻ trạc tuổi ta.
Nàng ta đột nhiên quỳ gối trước cửa, hai tay nâng lên đặt trước trán khẽ cúi đầu nói:
"Cẩn Nhi cô nương, ta là nô tỳ mà điện hạ phái đến hầu hạ người, sau này người cứ gọi ta là 'Tiểu Cửu' là được."
Ta vội vàng đỡ nàng ta dậy, kéo vào phòng đóng cửa lại.
Ta nghe Tiểu Cửu nói giọng điệu nũng nịu, giống như những cô nương trong Thanh Y Các vậy, liền định thỉnh giáo nàng ta.
"Tiểu Cửu, ngươi có thể dạy ta cách làm nũng không?"
Nàng ta đầu tiên ngẩn ra, sau đó lại khó xử nhìn ta: "Cẩn Nhi cô nương sợ là hỏi nhầm người rồi, Tiểu Cửu chỉ là một nô tỳ hầu hạ người, làm sao biết làm nũng?"
Ta thất bại thở dài: "Tiểu Cửu, ngươi đến Vương phủ bao lâu rồi?"
"Bẩm Cẩn Nhi cô nương, mười sáu năm rồi ạ."
"Vậy ngươi bao nhiêu tuổi?!" Ta kinh ngạc nhìn nàng ta từ trên xuống dưới.
"Tiểu Cửu năm nay mười sáu tuổi, mẫu thân của nô tỳ là nhũ mẫu của điện hạ, nên từ nhỏ nô tỳ đã lớn lên trong Vương phủ này."
Mắt ta đột nhiên sáng lên, kéo nàng ta ngồi xuống bên cạnh: "Vậy ngươi có từng thấy người trong lòng của Vương gia trông như thế nào không, bình thường thích làm gì?"
Nói xong, Tiểu Cửu lại kinh ngạc nhìn ta: "Chưa từng nghe nói Vương gia có người trong lòng, Cẩn Nhi cô nương cũng là nữ tử đầu tiên Vương gia đưa về phủ."
Lòng ta chợt động...
Vương gia quả nhiên là một người vô cùng tốt, để giữ ta lại, cứ thế kiếm cho ta một công việc để làm.
Vì vậy ta nhất định phải làm tốt chuyện này.