Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sức Lực Lớn Tạo Nên Kỳ Tích - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-06-30 16:49:26
Lượt xem: 140

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vương gia mấy hôm không để ý đến ta, mà ta cũng nhàn rỗi không ít, không cần mỗi ngày sáng sớm đã bị Tiểu Cửu gọi dậy trang điểm rồi cùng Vương gia dạo phố, dắt chó còn không thường xuyên bằng hắn.

Đến ngày thứ năm, Vương gia đột nhiên cho gọi ta đến thư phòng của hắn: "Mấy ngày nữa là đến ngày xuân sưu* của hoàng gia, ngươi đi cùng ta."

*xuân sưu: săn b.ắ.n mùa xuân.

"Vâng."

Tuy ta không biết xuân sưu là có ý gì, nhưng Vương gia đã dẫn theo ta thì chắc chắn là sợ có nguy hiểm, cần được bảo vệ kề cận.

Mỗi bước mỗi xa

"Không còn chuyện gì nữa, lui xuống đi."

Xem ra Vương gia vẫn chưa hết giận, không muốn để ý đến ta lắm, nhưng rốt cuộc hắn giận vì chuyện gì chứ?

"Ngươi còn chuyện gì sao?"

Chắc là thấy ta cứ lởn vởn không ra khỏi phòng, Vương gia hỏi với giọng điệu không tốt lắm.

"Vương gia, có vẻ tâm trạng của ngài không được tốt lắm."

"Ha ha, gần đây chữa mắt rồi à? Lại có thể nhìn ra tâm trạng của bổn vương không tốt."

Cảm giác Vương gia nói chuyện cứ giễu cợt, nhưng ta lại không có chứng cứ, chỉ có thể ngây ngốc gật đầu.

Vương gia đứng dậy đi vòng qua bàn sách, đến trước mặt ta, từ trên cao nhìn xuống hỏi: "Ngươi nói những nam nhân từng được ngươi ôm đó đều còn sống cả chứ?"

"Chắc vậy, lúc còn rất nhỏ phụ thân bán hết nhà cửa dẫn ta đi xa xứ rồi sau đó không gặp lại nữa."

Cứ thấy Vương gia hỏi toàn những câu hỏi kỳ lạ.

Ta thấy vẻ mặt Vương gia rõ ràng khựng lại, hơi nhíu mày: "Vậy ngươi ôm bọn họ khi nào?"

"Thì lúc bốn năm tuổi chơi trò gia đình đó." Ta thành thật trả lời.

Ta thấy Vương gia quay mặt đi, nụ cười khó giấu, không hiểu hỏi: "Vương gia cười gì vậy? Tâm trạng lại tốt rồi sao?"

Vương gia vừa quay đầu lại vừa thu lại nụ cười, đột nhiên cúi người xuống hỏi: "Bổn vương cười sao?!"

Hành động này của hắn thực sự làm ta giật mình, ta liên tục lắc đầu muốn lùi lại một bước, nhưng lại hoảng hốt dẫm phải vạt váy, thân mình ngã ngửa ra sau.

---

Vương gia lại đưa tay kéo ta vào lòng, ta cũng theo bản năng ôm lấy eo Vương gia, dán chặt vào n.g.ự.c hắn.

"Đã ôm ta rồi, thì không được ôm nam nhân khác nữa."

Trên đầu truyền đến giọng nói sâu kín của Vương gia, âm cuối mang theo ý cười, như một sợi lông vũ nhẹ nhàng gãi vào lòng ta, ta chỉ cảm thấy mặt mình trong chốc lát nóng bừng.

Từ đó về sau, mỗi ngày Vương gia hễ có thời gian rảnh là lại chạy đến viện của ta tìm ta cùng ăn cơm.

Nói là cùng ăn cơm, chi bằng nói là hắn nhìn ta ăn.

Ta cuối cùng không nhịn được nói: "Vương gia, nếu ngài cảm thấy ta ăn nhiều thì cứ nói thẳng, không cần phải giám sát ta như vậy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/suc-luc-lon-tao-nen-ky-tich/chuong-6.html.]

"Sao lại cảm thấy nàng ăn nhiều chứ? Ta là sợ nàng không đủ ăn, người đâu! Mau đi làm thêm một cái chân giò, hầm một con cá cho Cẩn Nhi cô nương."

Vương gia chống cằm, cười tủm tỉm nhìn ta.

Ta cố gắng nuốt thức ăn trong miệng xuống, yếu ớt hỏi: "Vương gia, có phải hai ngày nữa nhiệm vụ bảo vệ ngài trong cuộc xuân sưu rất nguy hiểm, có thể mất mạng không?"

Vương gia rõ ràng khựng lại: "Sao lại nói vậy?"

"Nếu không sao người đột nhiên lại đối xử tốt với ta như vậy? Phụ thân ta từng nói, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo."

Vương gia lại đột nhiên ho sặc sụa.

Bệnh ho của hắn ngày càng nghiêm trọng, haizz.

Ta đang định đưa tay vỗ lưng cho hắn, Vương gia như bị giật mình đứng dậy tránh ra thật xa, chốc lát sau trầm mặt nói một câu "Nàng đúng là một đầu gỗ", nói rồi lại tức giận rời đi.

Đôi khi ta thấy Vương gia giống con cá nóc ta bắt hồi nhỏ, lúc nào cũng phùng mang trợn má.

---

Đến ngày xuân sưu ta mới biết, đó chính là vào núi săn bắn.

Lều trại ở trường săn trống rỗng, một thái giám the thé nói: "Hoàng hậu sáng sớm đột nhiên đau đầu, Hoàng thượng hiện đang ở bên cạnh Hoàng hậu, để không làm mất hứng các hoàng tử, đại nhân, Hoàng thượng có khẩu dụ, giải thưởng đứng đầu xuân sưu năm nay là một ngàn lượng vàng bạc, một ngàn mẫu ruộng tốt."

"Bao nhiêu?!"

Mắt ta trợn tròn như chuông đồng, nhiều tiền và đất như vậy, đừng nói là chưa từng thấy, ta ngay cả nghe cũng chưa từng nghe!

Vương gia đột nhiên ngầm nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, mặt không biểu cảm trầm giọng nói: "Từ bây giờ một chữ cũng không được nói."

"Ôi, hiếm khi thấy bên cạnh Thất đệ có nữ nhân, chỉ là kiến thức có vẻ nông cạn quá."

Một nam nhân đầu to tai lớn, vừa nhìn đã không giống người tốt đi đến trước mặt ta săm soi.

Thừa Vương một tay kéo ta ra phía sau, ta tuy không nhìn thấy biểu cảm của hắn, nhưng nghe giọng cũng biết hắn có chút không vui: "Phải đó, thanh đạm như ta, sao bằng được phủ Thái tử phủ béo tốt no đủ, huynh nói có phải không, Nhị ca?"

Người kia hiển nhiên không nói lại Vương gia, hậm hực ném lại một câu "Ngươi cứ chờ đó!" rồi rời đi.

Một tiếng hiệu lệnh, mọi người ào ào lên ngựa rời đi.

Mà ta lại đứng chôn chân tại chỗ không nhúc nhích.

"Nàng không biết cưỡi ngựa?" Thừa Vương cưỡi ngựa dừng lại bên cạnh ta hỏi.

Ta vừa định mở miệng, nhưng nghĩ đến Vương gia không cho ta nói chuyện, thế là ngậm miệng gật đầu.

Thật ra hồi nhỏ từng bị ngựa đá, nên có chút sợ hãi...

Ta còn đang hồi tưởng, đột nhiên cảm thấy thân mình lơ lửng, vòng eo bị một cánh tay ôm lấy, khi hoàn hồn thì đã ngồi vắt vẻo trên lưng ngựa.

Quay đầu lại liền đối diện với khuôn mặt rạng rỡ của Vương gia.

Hắn không nhìn ta, mà nhìn thẳng về phía trước: "Ngồi vững vào."

Vương gia vòng hai tay ôm lấy ta ở giữa, giật dây cương, hai chân kẹp mạnh vào bụng ngựa, một tiếng hí vang lên, ngựa liền phi nước đại về phía trước.

Loading...