24
Tin tức ta và Giang Triệt thành thân lan khắp Thần Đô.
Không ai ngờ, vị dũng tướng trẻ tuổi đầy khí phách – Vinh Nghị hầu, lại cưới một nữ tử từng là đại tiểu thư phủ Thừa Tướng.
Thiên đạo hỏi ta:
"Thế nhân đều phản phúc vô thường, ngươi đã nghĩ kỹ chưa?"
"Cứ cược một lần thôi. Vách tường phía Nam luôn phải có người đ.â.m đầu, trái tim phàm tục cũng cần có người chịu đau."
Thiên đạo không đáp, thuận tay lấy đi đóa hoa cài trên đầu tôi.
"Cõi nhân gian, ngươi và ta đều là gió trăng."
Ngày đại hôn, Giang Triệt mặc một thân hỉ phục đỏ thẫm, đứng dưới những chiếc đèn lồng đỏ lắc lư trong gió. Thì ra chàng mặc hỉ phục lại khiến người ta rung động đến thế:
Đứng như ngọc thụ giữa gió, cười như trăng sáng ôm vào lòng.
Ta ngồi bên cửa sổ trong tân phòng, không hề báo trước khuôn mặt tức giận của Thẩm Lăng Vân hiện ra trong tầm mắt.
"A Kiều, nàng thật sự muốn gả cho tên què mù Giang Triệt kia sao?"
Ta nhìn đôi mắt run rẩy của hắn, bỗng bật cười:
"Ngươi tưởng nhà họ Tống bị thanh trừng mà không liên lụy tới ngươi, là có thể ngang nhiên chạy đến trước mặt ta làm càn à?"
Ta đẩy mạnh khiến hắn loạng choạng.
"Yên tâm đi, rất nhanh thôi sẽ đến lượt ngươi."
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
Sắc mặt Thẩm Lăng Vân tối sầm lại, hắn rút ra một lá bùa, dán chặt lên lưng ta.
Toàn thân ta lập tức như bị rút hết sức lực, linh lực trong người như bị hút sạch, đến mức không còn đứng vững.
"Quả nhiên linh phù của đạo trưởng có tác dụng. Nghe nói chỉ cần cùng nàng viên phòng là có thể hấp thu linh lực. Dù gì chúng ta cũng từng là phu thê, nàng cũng nên thực hiện nghĩa vụ của một người vợ chứ?"
Thẩm Lăng Vân bất ngờ xé rách hỉ phục thêu chỉ vàng của ta, dùng kim bạc chích vào mạch m.á.u xanh ở cổ ta, tạo ra một vết thương rỉ máu.
Thuốc mê trên kim bạc khiến người ta sinh ra dục vọng vô tận, trở nên dâm loạn, chủ động bám víu vào nam nhân.
"Nương tử, ta sẽ khiến nàng nếm trải khoái lạc đến tột cùng."
Hắn bóp cằm tôi, hơi thở hôi hám ghé sát mặt:
"Sống... chẳng phải rất tốt sao?"
Ta cố gắng tập trung tinh thần, rút cây trâm cài vàng bên tóc, đ.â.m thẳng vào tim hắn.
"A Kiều… đừng mà!!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/ta-la-phuc-tinh-ha-pham/chuong-9.html.]
25
Giang Triệt đá cửa xông vào, nhưng đã không kịp ngăn ta.
Sát ý điên cuồng bùng phát khắp tim ta, tại sao lại cứ phải ép ta hết lần này đến lần khác?
"A Phúc, ngươi có biết sai rồi không?" — giọng của Thiên đạo vang vọng giữa hư không.
Ta ngoảnh mặt đi, lạnh lùng nói:
"Ngươi bớt giả nhân giả nghĩa đi. Người, ta g.i.ế.c rồi. Sai, ta không nhận!"
"Đã thế, theo ta về chịu phạt đi."
"Chịu phạt gì chứ! Ta không sai!!!"
Cơ thể ta dần nhẹ bẫng, đến cả giọng nói cũng trở nên mong manh.
Nhẹ đến mức, ta gào hết sức gọi tên Giang Triệt, nhưng chàng hoàn toàn không nghe thấy.
Chàng chỉ một mình, quỳ bệt dưới đất, cô độc tuyệt vọng.
Nhưng… mãi mãi không còn nghe được tiếng gọi của ta nữa.
---
16
Trong thành Thần Đô có một vị tướng kỳ lạ. Hắn phụ tá tân đế đăng cơ, quyền thế khuynh đảo triều đình.
Nhưng lại chỉ sống trong một viện nhỏ vuông vức.
Không lên triều, không nhận chỉ dụ.
Mỗi chiều tà, hắn thường một mình ngồi dưới gốc đào,
lặng lẽ ngắm bầu trời xanh nhỏ hẹp phía trên viện mà mỉm cười.
Trên bậu cửa sổ có một chiếc bình sứ trắng, cắm một cành đào. Lác đác vài nụ hoa chớm nở, chưa kịp bung cánh.
Gió nhẹ thoảng qua, mùi hương hoa trong viện nhạt đến khó nhận ra.
Không ai biết vì sao hắn không cưới vợ, cũng không ai hiểu vì sao đến mùa đào chín lại đóng cửa không ra ngoài.
Ta khẽ gõ cánh cửa gỗ cũ kỹ, vừa đẩy ra liền thấy hương đào tràn ngập khắp sân.
“Giang Triệt…”
Ta hái một quả đào, ngồi lên xích đu gọi khẽ.
Chàng vén rèm cửa, trên người vương mùi thơm của đào chín, ngay cả giọng nói cũng run rẩy.
“A Kiều… nàng đã về rồi.”
-HẾT-