Ta làm người giấy ở Tống gia - Chương 10
Cập nhật lúc: 2025-06-14 16:10:41
Lượt xem: 34
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Còn về cái trâm ngọc kia, con trùng đào hoa bên trong đã bị ta bóp c.h.ế.t rồi, bây giờ nó chỉ là một cái trâm bình thường thôi.
Hôm sau, khi Tống Nguyệt Đường đeo cái trâm xuất hiện ở trà lâu, Hoắc Trường Xuân vội vàng xông tới giật lấy: "Cái trâm này chẳng phải là..."
Ta gạt tay hắn ra: "Cái trâm này không phải là rất đẹp sao? Nguyệt Đường rất thích."
Hắn đau điếng ôm tay, không hiểu tại sao hai chúng ta lại có phản ứng như vậy.
Trong bóng tối, một đôi mắt đỏ ngầu kích động nhìn chằm chằm vào đây.
Tống Nguyệt Đường đeo cái trâm năm ngày, kinh thành rộ lên tin đồn, nói Tống Nguyệt Đường tự nguyện gả cho Thẩm gia làm thiếp.
Có người gặp Thẩm Đình Vũ, liền hỏi hắn thật giả.
Thẩm Đình Vũ cười không nói, chỉ bảo đến ngày thành thân, sẽ mời mọi người uống chén rượu mừng.
Hoắc Trường Xuân lén dắt một con ch.ó mực đi chặn đường hắn, ngược lại bị chó đuổi năm con phố.
Tống phu nhân tức giận sai người ra trà lâu chửi rủa Thẩm gia cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga suốt ba ngày.
Đến tối ngày thứ năm, Tống Nguyệt Đường vừa nằm xuống, liền nghe thấy một tràng tiếng chuông như có như không, nàng căng thẳng nuốt nước bọt.
Ta gật đầu, từ dưới gầm giường lôi ra con giấy nhân mà ta đã làm cho nàng, mượn một chút m.á.u đầu ngón tay của nàng, người giấy liền biến thành người sống có da có thịt.
"Tiêu Tiêu, ta không yên tâm về tỷ, vẫn là đi cùng tỷ đi." Tống Nguyệt Đường nắm lấy tay ta, "Tỷ từ nhỏ đã rời nhà, khó khăn lắm mới trở về, vạn vạn lần không thể xảy ra chuyện gì nữa! Ta..."
Ta không đợi nàng nói hết lời, vỗ một cái vào trán nàng, ấn nàng trở lại giường: "Yên tâm đi, cửa hàng của ta còn phải mở khắp cả kinh thành, tỷ hứa với ta là phải nhớ cái mặt bằng đó đấy."
Nàng bị ta phong miệng, ô ô hai tiếng, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Khi sắp bước qua ngưỡng cửa, ta dừng lại một chút: "Đợi ta trở về, chúng ta đi Bất Quy Sơn bắt thỏ có được không?"
Ngay sau đó, ta nhập vào con giấy nhân của Tống Nguyệt Đường, theo tiếng chuông đi ra ngoài.
***
Thường phủ.
Thẩm Đình Vũ kích động vuốt ve khuôn mặt của ta, nước miếng nhỏ giọt xuống, dưới ánh trăng, lớp da của hắn đã bắt đầu thối rữa, c.h.ế.t lặng, bốc lên mùi hôi thối khó ngửi.
"Thẩm Quản gia, có thể bắt đầu chưa?"
Thẩm Quản gia trong phòng thận trọng bước ra, đi quanh chúng ta một vòng, ông ta hỏi Hoài Đông: "Có người nào phát hiện không?"
Hoài Đông cười hì hì: "Không có!"
Quả thực không có, bởi vì những người đến đều không phải là người.
Thẩm Quản gia từ trên người lấy ra một chiếc quỷ diện bàn, cắm xuống đất.
Trên mặt bàn in ra từng khuôn mặt quỷ, bên trong vạn quỷ gào thét không ngừng.
Một đạo hồn phách bị ông ta rút ra từ bên trong, chuyển vào cơ thể Thẩm Đình Vũ.
Trong chớp mắt, trên người hắn có thêm một chút linh tính.
"Thường Ung này là Văn Khúc Tinh chuyển thế, ngươi nuốt hồn của hắn, là có thể có được mệnh cách của hắn, bây giờ chỉ cần mượn bụng sinh ra là được."
Thẩm Đình Vũ mừng rỡ, bóp lấy cổ ta, ép ta há miệng, đang muốn dần tiến lại gần thì Hoài Đông cười hì hì, nhắm ngay giữa hai chân của hắn mà tung một cước bay người.
"Cái thứ xấu xí gì cũng dám làm Văn Khúc Tinh?" Ta cười lạnh, chui ra từ trong giấy nhân.
Quỷ khí nhất thời che trời lấp đất.
"Ngươi không phải Tống Nguyệt Đường! Ngươi là... ngươi là cái đứa làm giấy nhân kia!" Thẩm Đình Vũ ôm lấy chỗ hiểm, quỳ rạp xuống đất, mặt mày dữ tợn.
"Cũng giấu hồn phách của Văn Khúc Tinh này kỹ thật, trách không được ta tìm không thấy."
Thẩm Quản gia vội vàng thu quỷ diện bàn lại, lẩm bẩm chú ngữ, phóng thích lũ lệ quỷ bên trong.
Ta không khách khí há to miệng, nuốt hết đám lệ quỷ vào bụng, còn thỏa mãn ợ một tiếng.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
"Ngươi lại có thể cắn nuốt quỷ!" Thẩm Quản gia kinh hãi, con ngươi đảo quanh, quay người bỏ chạy, lại bị kết giới đụng phải.
Tiểu Đậu Đinh bọn họ từ trên tường bò ra, giận dữ trừng mắt.
"Lão già thối tha! Ngươi đừng hòng trốn!"
"Ngươi đừng phí công nữa, cái Thường gia này, ta đã chôn kết giới rồi, ta c.h.ế.t ngươi mới ra được." Ta vỗ tay, ra hiệu Hoài Đông xách Thẩm Đình Vũ qua đây.
Nàng ta kéo chân hắn, ném hắn xuống trước mặt ta.
"Hoài Đông! Ngươi không muốn làm người của ta nữa sao? Lại dám gạt ta!"
Hoài Đông quay ngoắt đầu một trăm tám mươi độ, phản tay tát cho hắn một cái: "Tra Quỷ!"
Thẩm Đình Vũ thấy vậy, bật người lên, muốn cho ta một đòn bất ngờ, bị ta túm tóc, giơ lên giữa không trung.
"Lão già, ngươi khổ tâm nuôi dưỡng hắn thành Địa Sát, lại dỗ hắn ăn Văn Khúc Tinh này, thác sinh vào bụng Long Nữ, là muốn luyện ra một con Quỷ Vương sao? Văn Khúc Tinh thành Quỷ Vương, ngươi cũng nghĩ ra được. Nhưng mà... Ta mà là ngươi, làm lớn thêm chút nữa, sao không tìm Tử Vi Tinh luyện chế Quỷ Đế luôn đi?"
Thẩm Quản gia mồ hôi lạnh toát ra, ôm quỷ diện bàn lùi lại phía sau: "Ngươi biết cái gì! Quỷ Đế nào có dễ luyện chế như vậy? Ngàn năm trước Quỷ Đế vì quỷ khí bạo trướng, g.i.ế.c đến tam giới tan tác, thần phật hơn một nửa thành âm binh.
"Quỷ Vương này của ta, chính là luyện cho Quỷ Đế, đợi nàng trở về, nhất định sẽ dẫn dắt âm binh, đoạt lại quyền chấp chưởng tam giới! Các ngươi phàm nhân kiến cỏ, chẳng qua chỉ là cát bụi trên con đường Quỷ Đế trở về mà thôi!
"Ta khuyên ngươi thức thời thả hắn ra! Ta thấy ngươi quỷ khí um tùm, chắc cũng phải là Quỷ Tướng rồi, hay là... ngươi thả hắn ra, ta tiến cử ngươi với Quỷ Đế, làm hộ pháp cũng được.
"Mấy con quỷ nhỏ này, cho ngươi làm món khai vị, thế nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/ta-lam-nguoi-giay-o-tong-gia/chuong-10.html.]
Tiểu Đậu Đinh bọn họ kinh hãi, nhìn chằm chằm vào ta.
"Tỷ tỷ... tỷ muốn thả hắn sao?"
Ta nheo mắt, cong lên một nụ cười, Quỷ Đế à, lâu lắm rồi không nghe thấy danh xưng này.
"Cái gì mà hộ pháp, có lợi ích gì cho ta? Ngươi quen Quỷ Đế sao?" Ta vừa nói vừa giơ ngón trỏ rạch bụng Thẩm Đình Vũ, rút ra hồn phách của Thường Ung, quả nhiên kim quang lấp lánh, dụ người đến phát thèm.
Sau đó, ta tùy tiện ném cho Tiểu Đậu Đinh: "Trông chừng cha ngươi cho kỹ!"
"Chỉ là một Văn Khúc Tinh thôi mà."
Hắn mượn danh nghĩa của ta, luyện chế Quỷ Vương, hắt nước bẩn lên người ta.
Ta vô hình trung thành kẻ chịu tội thay.
Thẩm Quản gia không hiểu vì sao ta lại thả Thường Ung, sắc mặt nghiêm nghị nói: "Ngươi không sợ ta dẫn đến vạn ngàn lệ quỷ, cắn nuốt ngươi sạch sẽ sao?
"Cho dù ngươi có giỏi đến đâu, có ăn được hết lệ quỷ trên thiên hạ không?
"Quỷ Đế từng thác mộng cho ta, lệnh cho ta luyện chế Quỷ Tướng, giúp nàng bá nghiệp!"
Ta thần sắc nhạt nhẽo, bỗng chốc bay đến trước mặt ông ta, bẻ gãy cánh tay mà ông ta giấu sau lưng đang định thi pháp.
"Lão già, ngươi bị đa cấp tẩy não rồi à?
"Biết vì sao sau Quỷ Đế không còn Quỷ Tướng và Quỷ Thần nữa không?
"Bởi vì ta ăn rồi."
Đồng tử ông ta phóng đại, lắp bắp: "Ngươi... ngươi là Quỷ Đế!
"Ta không tin! Nếu ngươi là Quỷ Đế, vì sao lại ngăn cản ta luyện chế Quỷ Tướng cho ngươi!"
Thẩm Quản gia há to miệng, bất ngờ phun ra một ngụm đá lửa vào mặt ta.
Ngọn lửa đó rơi vào người ta, bị ta hất xuống đất, một chân dẫm tắt.
Ta mất kiên nhẫn một chưởng đ.â.m vào cơ thể ông ta, móc ra hồn phách, lại là một con yêu xà!
"Quỷ Tướng là cái thá gì? Cũng xứng theo sau lưng ta?"
Yêu xà vặn vẹo giãy giụa: "Quỷ Đế đại nhân! Cầu xin ngươi thả ta, ta có thể thay ngươi khuyển mã chi lao!"
"Ngươi xấu quá ta không cần!" Ta lấy xà đảm ra, bóp nát yêu thân của hắn, vứt sang một bên.
Tiểu Đậu Đinh mắt sáng long lanh: "Tỷ là Quỷ Đế? Là cái Quỷ Đế vô ác bất tác, vô sở bất năng, uy phong hiển hách trong truyền thuyết sao?
"Chúng ta có thể làm hộ pháp của tỷ không?"
Ta ngẩn người: "Các ngươi không báo thù nữa sao?"
Phía sau hồn phách của Thẩm Đình Vũ bị Hoài Đông nắm trong tay, tứ chi toàn thân rụng xuống, rơi vãi trên mặt đất.
Tiểu Đậu Đinh bọn họ tỉnh ngộ, ùa lên, kéo giật hắn một hồi rồi nuốt hết vào miệng, lại bị ta kéo lại: "Cái gì cũng ăn, không sợ đau bụng à!"
"Các ngươi đi đầu thai đi, họ Thẩm là ta giết, hồn Thẩm Đình Vũ là ta đánh tan, không liên quan gì đến các ngươi."
Thường Ung bên cạnh ngây người đứng đó hồi thần lại, thần sắc phức tạp chắp tay với ta: "Tạ ơn Quỷ Đế thay Thường gia ta báo thù. Chỉ là sát nghiệt này của ngươi..."
"Nợ nhiều không lo." Ta sai Hoài Đông dẫn bọn họ xuống địa phủ đầu thai, cũng coi như là cho bọn họ chen ngang, kiếp sau còn có thể làm cha con.
Về đến Tống phủ, Tống Nguyệt Đường đã có thể cử động được rồi.
Trên người nàng treo đầy d.a.o phay, lang nha bổng, thiết kiếm, loảng xoảng loảng xoảng chuẩn bị ra cửa.
Một bên, Tống phu nhân và Tống tướng quân mỗi người cầm một đôi thiết chùy và song nhận cũng xông tới.
"Nguyệt Đường! Tỷ tỷ con ở đâu? Mau dẫn chúng ta đi!"
Ta kịp thời lên tiếng gọi họ dừng lại.
Tống Nguyệt Đường hai mắt đẫm lệ, hít hít mũi: "Tỷ là người hay là quỷ?"
"Muội sờ thử xem." Ta đưa tay ra.
Nàng run run sờ lên, "Á" một tiếng khóc òa: "Sao lại lạnh thế này?"
Ta: "?
"Ồ! Gió lạnh thổi đó."
Ba người thở phào nhẹ nhõm.
Tống Nguyệt Đường kể chuyện của Thẩm Đình Vũ cho Tống phu nhân và họ nghe, lúc này mới có cảnh ba người phải chạy đến cứu ta.
Trời sáng, Tống phu nhân sai người báo quan, quan sai quả nhiên đào lên không ít hài cốt từ dưới nhà họ Thường.
Những đứa trẻ nhỏ bị cắm ngược đầu xuống dưới chân tường, thảm không nỡ nhìn.
Hoắc Trường Xuân đích thân giúp nhà họ Thường khâm liệm hài cốt, chọn một cát huyệt táng cất.
Ta bị Tống Nguyệt Đường mềm mỏng lôi kéo, luôn ở lại Tống phủ.
Nàng quả nhiên giúp ta mua một gian cửa hàng ở khu náo nhiệt nhất, ba bữa hai ngày lại đến ngồi ở cửa hàng của ta.
Hoắc Trường Xuân càng phát động người thân đến mua người giấy của ta, chỉ còn thiếu một bước nữa là bị đuổi ra khỏi nhà rồi.