“Nàng náo loạn thì cứ việc.”
“Ngươi cũng thật là. Đồ quỷ nhà ngươi, thế mà ngươi còn bảo nàng ăn chè đậu xanh nữa chứ, mệt ngươi cũng nghĩ .”
Thiếu phu nhân mắng , trong giọng một chút trách cứ nào.
Tôi ha hả phụ họa theo: “Chè đậu xanh rẻ dễ ăn, hợp cho nữ nhân lắm.”
Ta trở chủ đề chính, hỏi xem thiếu phu nhân xử lý việc Đồng di nương như nào bây giờ.
Thiếu phu nhân giặc tới thì đánh, nước dâng thì chặn.
Ta gãi đầu, trong lòng hoảng hốt: “Thiếu phu nhân, cuối cùng đánh giặc là chặn nước?” Không chứ, vất vả lắm mới gửi chút bạc về cho phụ mẫu, phụ gửi thư báo tin mua năm mẫu ruộng.
Thiếu phu nhân bất đắc dĩ giải thích cho ý tứ trong câu .
“Ngươi , đừng trồng rau chăm hoa nữa. Sau , mỗi ngày ngươi đến chỗ nửa canh giờ để dạy ngươi .”
Hai mắt sáng ngời, học thật sự quý giá, trong thôn mấy thể học. Thiếu phu nhân thật sự lợi hại, nàng nhiều chữ như , còn dạy cho , đương nhiên .
Ta gật đầu lia lịa, ôm chầm lấy thiếu phu nhân: “Thiếu phu nhân, thật sự .”
Thiếu phu nhân kéo qua một bên: “Tạm thời bỏ qua chuyện khen ngợi thiếu phu nhân nhà ngươi . Trước tiên ngươi nghĩ xem ngươi sẽ làm gì khi gặp phu nhân đây?”
, làm bây giờ. Hay là xin ?
“Quên , bộ dáng của ngươi cũng chẳng hy vọng gì cả. Đợi lát nữa ngươi đừng câu gì, cứ để .”
Ta lập tức gật đầu như giã tỏi.
Sắc mặt phu nhân đen kịt khiến chút sợ hãi.
“Ngươi chính là Miêu di nương?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/ta-lam-tieu-thiep-o-tan-phu-chi-mot-long-mot-da-yeu-thieu-phu-nhan/chuong-08.html.]
Trong phủ quy củ riêng, phu nhân triệu kiến thì di nương thỉnh an phu nhân. Thế nên từng gặp qua phu nhân.
“Hừ! Đến phủ hai tháng .”
Bà chỉ bụng , nhớ tới việc Mặc Yên từng chịu cố gắng gì cả nên vội vàng trốn tránh.
“Chẳng tác dụng gì cả mà còn gây chuyện thị phi.”
Thiếu phu nhân thật đáng thương, đối mặt với bà bà ác độc như .
“Mẫu , từ đến nay Miêu di nương nhu thuận lời, thiếu gia cũng từng khen ngợi nàng . Vậy mà mẫu đến trực tiếp trách cứ nàng , bất công ?”
Phu nhân hừ lạnh tiếng: “Chỉ là một tiểu mà thôi, ngươi che chở cho nàng ?”
Thiếu phu nhân thèm ngước mắt lên: “Phu nhân đừng quên Đồng di nương cũng là tiểu đó.”
Phu nhân lạnh lùng : “Ta cho ngươi một cơ hội giải thích, đỡ để chẳng phân biệt chuyện thị phi.”
Thiếu phu nhân nháy mắt ý bảo cần sợ.
Ta quy củ hành lễ: “Hồi bẩm phu nhân, cũng chọc giận Đồng di nương ở chỗ nào. việc quấy nhiễu phu nhân và thiếu phu nhân là do , kính xin phu nhân trách phạt.”
Ta quyết định , Đồng di nương hại thiếu phu nhân phu nhân quở trách, cần xin nàng .
Sắc mặt phu nhân dịu một chút, còn khen ngợi một câu: “Không ngờ ngươi cũng hiểu chuyện đấy.”
Đồng di nương chỉ mặt , bắt đầu lóc: “Phu nhân! Ngài làm chủ cho !”
“Nàng chê , là do nàng ỷ thiếu phu nhân sủng ái nên mới thèm để phu nhân mắt ?”
Ta nghẹn họng trân trối, bèn biện minh: “Ta thật lòng quan tâm ngươi mà, chỉ hỏi xem ngươi lạnh .”