Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ta Và Phu Quân Cùng Nhau Sống Lại - Chương 17

Cập nhật lúc: 2025-06-24 04:39:39
Lượt xem: 171

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ninh Vương nói hắn hôn mê hai tháng, lại dưỡng thương hai tháng, khi trở về thì Tấn Vương đã bắt đầu mưu tính.

 

Thế là hắn không hề gây động tĩnh mà vẫn luôn ẩn mình, chờ vào Kinh cần vương.

 

"Chúng ta xem như không mưu mà hợp." Hắn vui vẻ nói: "Tâm hữu linh tê."

 

Ta bật cười trong nước mắt, cũng thở phào nhẹ nhõm rồi đẩy hắn ra, sau đó thắp hương cho bản thân kiếp trước.

 

Ninh Vương quỳ xuống bên cạnh ta, còn thành kính dập đầu: "Cảm ơn người đã giúp Đậu Yến được như ý nguyện."

 

Ta cười: "Ngài biết ta bái ai không? biết ta đã ước nguyện gì sao?"

 

"Biết chứ." Hắn ngây ngô cười với ta: "Chắc chắn là cầu nguyện ta có thể bình an trở về và cầu nguyện nàng và ta có thể kết thành phu thê, hòa thuận trọn đời."

 

Ta liếc hắn một cái.

 

"Nàng không phản bác." Hắn vui vẻ đi đi lại lại trong phòng rồi dừng lại: "Tháng năm năm sau thế nào? Ngày mười tám tháng năm là một ngày tốt đấy."

 

Ta nhìn hắn mà khẽ cười, một góc trống trong lòng lặng lẽ được lấp đầy.

 

-----------------

 

Ngày mùng tám tháng Chạp năm đó, Tấn Vương g.i.ế.c Tề Vương, Thánh thượng giam lỏng Tấn Vương.

 

Nhưng ngày hôm sau, sau khi Ninh Vương vào cung thì cách một ngày sau Tấn Vương đã tự vẫn ở Tông Nhân Phủ.

 

Cái c.h.ế.t của Tấn Vương không liên quan đến Ninh Vương, là do Thánh thượng sai người làm.

 

Thánh thượng vẫn còn ở tuổi tráng niên, ông ấy cần một đứa con nghe lời, sau khi sàng lọc từng lớp, ông ấy chỉ cần giữ lại một người là đủ rồi.

 

Vào bữa cơm đoàn viên năm ấy, Thục phi gieo mình xuống hồ Cẩm Hồ trong hậu cung tự vẫn. Khi vớt lên thì t.h.i t.h.ể đã đông cứng như khúc băng. Ninh Vương không hề khóc mà chỉ ngồi thẫn thờ ở nhà ta suốt một ngày.

 

Tháng ba, sau khi Thánh thượng cầu phúc tế trời thì lập Ninh Vương làm Thái tử, phụ thân ta cũng được thăng vào Nội các.

 

Ngày thứ tư phụ thân ta nhậm chức Nội các, Thánh thượng hạ thánh chỉ ban hôn cho ta và Ninh Vương. 

 

Khâm Thiên Giám đã chọn ngày mười tám tháng năm làm ngày lành.

 

Ngày thành hôn, phụ thân vốn luôn đoan chính nghiêm túc của ta đã rơi lệ.

 

Ông nói: "Con gái à, tất cả những trải nghiệm trước đây dù ngọt ngào hay cay đắng thì đều là sự tích lũy và kinh nghiệm của cuộc đời, là bàn đạp dẫn đến thành công và hạnh phúc.” 

 

“Chúng ta phải nhìn về phía trước, chứ không đắm chìm trong thất bại của quá khứ. Sống thật với hiện tại, cho dù sau này có thất bại, cũng sẽ không oán hận hay hối tiếc."

 

"Con gái xin ghi nhớ."

 

Ta bái lạy phụ thân rồi gả vào Ninh Vương phủ. Khoảnh khắc vén khăn voan lên, ta nhìn thấy đôi mắt trong veo của Ninh Vương.

 

Hắn ôm ta, nước mắt lưng tròng.

 

"Ngày đó nàng nói nàng sống lại một đời, ta vẫn luôn nghĩ kiếp này nàng nhất định đến vì ta."

 

Ta lườm hắn một cái nhưng hắn lại tỏ vẻ rất nghiêm túc.

 

Hắn nói nếu không phải ta sống lại thì hắn đã sớm c.h.ế.t rồi, cho nên ta đến để độ hóa hắn.

 

Ta không rõ nhưng lại rất vui.

 

Sống lại một lần và gặp được hắn.

 

Ngoại truyện của Ninh Vương

 

Ta từ nhỏ đã không được mẫu phi yêu thích. Bà nói vì sinh ta mà trên bụng bà mọc nhiều vết rạn, khiến bà bị Thánh thượng ghét bỏ.

 

Bà hận ta, ngoại tổ hận ta mà cữu cữu cũng hận ta.

 

Ta thường nghĩ người sống không có ý nghĩa gì, nhân thế này quả thật vô vị.

 

Cho đến ngày đó, phụ hoàng bí mật truyền ta đến nói chuyện và bảo ta đến huyện Lam Hồ làm giám công.

 

Thật ra ta biết mục đích của phụ hoàng, trong bốn nhi tử thì không ai tâm đầu ý hợp với người nên người muốn thử năng lực của ta.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/ta-va-phu-quan-cung-nhau-song-lai/chuong-17.html.]

Ta không muốn đi lắm nhưng cũng không có lý do gì để từ chối, thế là ta đi.

 

Ta không thể đi một cách rầm rộ, thế là ta điều tra Huyện lệnh Lam Hồ và biết tri kỷ của ông ta họ Du, còn có một nữ nhi tên Du Song Song.

 

Ngày đó ta ở bờ Thanh Lan Giang, lần đầu tiên gặp Đậu Yến. Nàng đội mũ che mặt, chắp tay sau lưng đứng giữa đám đông, ta gần như nhìn thấy nàng ngay lập tức.

 

Nàng đối nhân xử thế đoan trang đại lượng, đối xử với ta cũng rất tốt nhưng ta không ngờ, nàng lại bảo ta ngủ cùng một phòng với nàng.

 

Ta căn bản không thể ngủ được vì cả căn phòng đều là hơi thở của nàng.

 

Nàng vậy mà còn mặc áo lót để quạt gió cho ta nên ta cực kỳ bất an. Nếu nhìn thêm một cái thì e rằng sau này chuyện ta phẫn nữ trang bại lộ, sẽ hủy hoại nàng.

 

Ta vội vàng bỏ chạy rồi sau đó không dám quay lại nữa.

 

Cách hai ngày, nàng vậy mà lại muốn đi Thái Bình, nói là nghe mấy thư sinh nói chuyện phiếm rằng Triệu Minh là cặn bã, sẽ hủy hoại một nữ tử tên Mạnh Tĩnh Xu.

 

Nàng chỉ là nghe nói vu vơ, vậy mà lại đi.

 

Ban đầu ta không thể hiểu nhưng sau khi đến, vậy mà phát hiện nàng nói đúng, Triệu Minh đó quả thật là cặn bã.

 

Ngày đó nàng nói sẽ đánh gãy chân Triệu Minh, sau khi chúng ta đánh lén bị người ta truy đuổi thì phải trốn sau đống củi. Nàng tựa vào n.g.ự.c ta, tim ta đập thình thịch không ngừng.

 

Nàng còn muốn xoa bóp chân cho ta, ta nào phải tê chân, chỉ là thân thể... Thân thể bất tiện mà thôi.

 

Đêm đó nàng say rượu, vậy mà lại mắng chửi nam nhân ầm ĩ, nói nàng đời này thà sống với chó, cũng không gả cho nam nhân.

 

Nàng nói vẫn là nữ tử tốt, săn sóc dịu dàng lại thơm tho xinh đẹp.

 

Ta vô cùng chấn động, suy nghĩ trằn trọc cả đêm không ngủ.

 

Lúc quay về, nàng tựa vào lòng ta ngủ, ta nhịn không được cẩn thận ngắm nhìn nàng.

 

Nàng rất xinh đẹp, lông mi rất dài, mũi nhỏ nhắn thanh tú, khóe môi chúm chím, có vẻ ngoan ngoãn mà khi tỉnh không có.

 

Lòng ta rối bời nên vẫn luôn suy nghĩ lung tung làm thế nào mới có thể khiến nàng thích nam tử đây?

 

Sau khi quay về, ta phát hiện trên đê điều có rất nhiều gỗ mục nát nhưng Đậu Huyện lệnh lại không hề hỏi đến. Ta nghi ngờ Đậu Huyện lệnh và Vương Nghiêu có phải là cùng một giuộc không.

 

Ta rất sợ bọn họ là cùng một giuộc, như vậy ta và Đậu Yến sẽ không thể làm bằng hữu được nữa.

 

May mà Đậu Yến vì để phụ hoàng coi trọng việc trùng tu đê điều Thanh Lan Giang nên đã dùng chiêu bia đá chúc thọ này.

 

Tuy hơi thô một chút nhưng lại vô cùng hiệu nghiệm.

 

Ta rất vui, lại hăm hở chạy đến tìm nàng.

 

Đêm đó nhị ca vung kiếm đến g.i.ế.c ta, hắn nói bạc là do hắn ta tráo đổi, hắn nói mẫu phi muốn g.i.ế.c ta, hắn còn nói mẫu phi đã sớm muốn g.i.ế.c ta!

 

Ta lại cảm thấy ta không nên đến thế gian này.

 

Nhưng Đậu Yến lại lên tiếng, giọng nói của nàng khiến ta tỉnh táo.

 

Vì vậy ta liều c.h.ế.t đánh giết, may mà chúng ta đều sống sót.

 

Nhưng khi Đậu Yến phát hiện ta là nam tử thì dường như rất thất vọng.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

 

Ta đành mặc nữ trang đi gặp nàng, chỉ cần có thể nói chuyện với nàng, khiến nàng không ghét bỏ ta thì ta không quan tâm là nam trang hay nữ trang.

 

May mà sau khi trải qua khổ nạn thì ta đã thành công.

 

Đậu Yến thích ta rồi, nàng đã gả cho ta.

 

Nàng nói nàng sống lại một lần, kiếp trước nàng gả cho Hàn Chu nhưng Hàn Chu phụ bạc nàng nên nàng hận hôn nhân và hận nam nhân.

 

Ta cũng hận, thế là đi vào nhà lao chỉnh đốn Hàn Chu một trận.

 

Ta cảnh cáo tất cả mọi người không được lấy mạng Hàn Chu, ta muốn hắn phải nhìn Đậu Yến không có hắn thì hạnh phúc đến nhường nào.

 

Khiến hắn phải nhìn Đậu Yến có được cuộc đời viên mãn, con cháu đầy đàn, tận hưởng niềm vui nhân gian.

 

Khiến hắn hối hận không kịp.

 

(Hết)

Loading...