Tôi giả vờ tiếc nuối: “Cũng phải…”
“Để em học!” Cô ta vội giành lấy cơ hội.
Mắt mẹ nuôi sáng lên: “Mà trường đại học đó lại ở ngay thành phố của Chi Viễn nữa chứ!”
Tôi cúi đầu, mỉm cười cam chịu: “Vậy thì để chị Mẫn học thay em.
Em ăn cơm, mặc áo của nhà mình mười năm, cũng nên báo đáp chút gì đó.”
Mộ Tư Mẫn nheo mắt nghi hoặc: “Em thật sự nghĩ vậy sao?”
“Đương nhiên rồi.” Tôi nở một nụ cười buồn bã.
“Cha mẹ ruột không cho em ăn còn hay đánh đập.
Chỉ khi về đây em mới biết thế nào là hơi ấm gia đình.” Một lời nói dối trắng trợn, họ chưa từng đánh tôi, dù đúng là đã đổi tôi lấy phiếu lương thực.
Mẹ nuôi nhìn tôi chằm chằm, bà biết tôi đã vất vả ôn thi thế nào, nên không đời nào tin tôi dễ dàng từ bỏ.
Tôi đột ngột ôm chầm lấy chân bà, bật khóc nức nở: “Mẹ ơi, con… con thương anh trai! Từ ngày anh ấy dạy con viết chữ đầu tiên, con đã thương anh rồi! Con ráng học giỏi là để xứng đáng với anh ấy…”
Lời thú nhận kinh thiên động địa ấy khiến cả căn nhà c.h.ế.t lặng.
Mẹ nuôi đã nuôi tôi như một cái bóng suốt mười năm, và thừa biết tôi với Mộ Tư An chẳng hề thân thiết.
Chỉ riêng cha nuôi là xoa tay, ánh mắt ánh lên một tia sáng kỳ lạ.
Hóa ra, năm xưa ông ta mua tôi về vốn đã có ý định nuôi tôi làm vợ bé cho đứa con trai độc nhất.
Ở cái thị trấn này, kiểu vợ bé “biết rõ gốc gác, không tốn sính lễ” vốn không phải chuyện hiếm.
Tôi lau vội nước mắt, lùi dần về phía cửa: “Muộn rồi ạ, con phải đi cho kịp chuyến xe.”
Cha nuôi vội cắt lời mẹ nuôi: “Được được! Con cứ đi đi, ở lại chơi vài hôm cũng không sao.
Có cần bố đưa ra bến không?”
“Dạ không cần đâu ạ.” Tôi xách hành lý bước đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/tai-sinh-nam-1083-toi-bi-cuop-mat-vi-hon-phu/4.html.]
“Bố mẹ ở nhà nói chuyện với chị Mẫn đi ạ.”
Cánh cửa vừa đóng lại, tôi đã nghe giọng Mộ Tư Mẫn vọng ra: “Con bé đó chắc bị điên rồi…”
Điên rồi ư? Có lẽ vậy.
Nhưng ván cờ này, tôi nhất định phải là người rút lui an toàn trước nhất.
Tôi nhặt lại túi táo và hộp sủi cảo, xách hành lý thẳng tiến ra ga tàu.
Ga tàu ở thị trấn nhỏ này mỗi ngày chỉ có vài chuyến, nhưng tôi không quan tâm.
Miễn là có thể rời khỏi cái nơi đó.
Tôi đã lén mua vé từ hôm qua, lên kế hoạch sẽ xuống một trạm trung chuyển rồi bắt xe đi Thâm Quyến.
Ngọn gió của thời kỳ cải cách đang thổi tới, tôi phải đón đầu để tìm kiếm cơ hội cho mình.
Ngồi trong phòng chờ, tôi rút tờ giấy báo trúng tuyển ra và “xoẹt” một tiếng, xé nó thành từng mảnh vụn.
Địa chỉ trường được in rành rành trên đó, nếu tôi đến nhập học, nhà họ Mộ chắc chắn sẽ tìm đến.
Thà rằng đến Thâm Quyến kiếm tiền trước, sau này thi lại vào một ngôi trường tốt hơn còn hơn.
“Đó là giấy báo đại học mà! Cô nỡ lòng nào vứt bỏ vậy?” một người đàn ông ngồi cạnh nhìn tôi trân trối.
“Trường này không xứng.” Tôi vứt những mảnh giấy vào thùng rác.
“Tôi dự định sẽ thi lại vào Thanh Hoa hoặc Bắc Đại.”
Anh ta bật cười thành tiếng: “Cô gái, cô cũng to gan thật đấy.”
“Đừng gọi tôi là cô gái.” Tôi xua tay.
“Tôi có ba mặt con rồi, chồng con đuề huề cả.”
Anh ta nghiêng người tới gần: “Vậy sao suốt ba năm cấp ba, tôi chẳng thấy cô nghỉ sinh lần nào nhỉ?”
“Anh biết tôi sao?” Tôi giật mình, theo phản xạ lùi về một góc ghế.
“Hoa khôi họ Mộ thì ai mà không biết?” Anh ta nhướng mày cười.