Tái Sinh, Tôi Trả Thù Em Gái Đố Kỵ Và Cả Nhà Hút Máu Mình Ở Kiếp Trước - Chương 12
Cập nhật lúc: 2025-06-24 00:46:34
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Em trai tôi ngồi xuống ghế sofa, mặt mũi đầy vẻ tự tin. Tôi nhịn cơn tức, cố giữ bình tĩnh: “Căn nhà này là chị thuê. Bề ngoài trông có vẻ ổn nhưng thực tế chị vẫn nợ mấy tỷ. Nếu em có thể giúp chị trả nợ…”
Mẹ tôi nghe vậy vội kéo Em trai tôi đứng dậy: “Xúi quẩy! Đi thôi! Đừng để con hồ ly này bám vào!”
Cách tốt nhất để đối phó với họ là dùng chính chiêu bài của họ để xử lý họ. Tôi phải sống tệ hơn họ mới được. Nhưng ba tôi lại không dễ dàng bị lừa, ông ta cười khẩy: “Đừng tưởng bọn tao là kẻ ngốc. Mở công ty lớn như vậy mà lại không có tiền sao?”
Tôi nhíu mày khó xử: “Ba, ba không biết đấy thôi. Công ty này do nhiều cậu ấm con nhà giàu hợp tác mở, con chẳng qua chỉ là một người làm công bị gài bẫy làm đại diện pháp lý. Tiền không kiếm được bao nhiêu mà nợ thì con phải gánh!”
Tôi chưa nói xong thì bên ngoài đã vang lên tiếng hét: “Tô Đại Nương! Nếu mày không trả tiền chúng tao sẽ đập nát nhà mày! Mày có tin là bọn tao g.i.ế.c cả nhà mày không?”
Ba tôi nghe xong mặt biến sắc, nhìn tôi như nhìn thấy quái vật, lùi lại hai bước. Tôi thở dài: “Ba xem cuộc sống của con bây giờ là như vậy. Thật sự không còn cách nào. Dù chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ nhưng chúng ta từng là người một nhà, các người không thể thấy c.h.ế.t mà không cứu!”
Mẹ tôi vội vàng mở cửa ra hét lớn: “Tránh ra! Tránh ra! Ai là người một nhà với mày? Chúng tao không có tiền!”
Sau đó bà quay qua tôi liền mắng: “Không có tiền thì bày đặt sống xa hoa, muốn cái nhà đẹp làm gì?"
"Đây là công ty thuê cho con đó!” Tôi giải thích, sau đó lại cố tỏ ra buồn bã: “Ba mẹ, con xin lỗi hai người, là con vô dụng không giúp được gia đình kiếm tiền nữa. Nợ nần thế này con cũng không thể gả đi để lấy tiền sính lễ. Đáng tiếc là em gái đã gả rồi không thể gả lần nữa, nếu không có thể kiếm thêm chút tiền sính lễ.”
Em trai tôi tức giận nhổ một bãi nước bọt lên sàn: “Đồ xui xẻo! Cái ghế, cái thảm này cũng không thể giữ lại được, đều là đồ xui cả!”
Ba người họ vội vã rời đi. Vừa bước ra khỏi cửa thì chạm mặt ngay với một nhóm người xăm trổ đầy mình, từng người với dáng vẻ hung hãn. Kẻ cầm đầu túm lấy cổ áo của em trai tôi, lưỡi d.a.o lớn dí sát vào cổ nó. Mẹ tôi sợ hãi hét lên.
“Các người là ai? Có quen biết với Tô Đại Nương không?”
Kẻ cầm đầu lạnh lùng hỏi. Em trai tôi sợ đến mức tè ra quần, liên tục lắc đầu. Được nuông chiều từ nhỏ nên làm sao chịu được áp lực này.
Mẹ tôi vội vàng chối: “Tha cho chúng tôi! Chúng tôi cũng đến để đòi tiền thôi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/tai-sinh-toi-tra-thu-em-gai-do-ky-va-ca-nha-hut-mau-minh-o-kiep-truoc/chuong-12.html.]
Nghe vậy tên cầm đầu mới chịu thả họ ra. Khi họ rời đi, kẻ cầm đầu bước vào kính cẩn nói với tôi: “Tô tổng, chúng tôi diễn đạt không?”
Tôi mỉm cười gật đầu: “Rất đạt.” Thế là tôi lại có thể bình yên sống tiếp.
Nửa năm sau, một tin tức chấn động cả nước: một cô con gái phát điên, phóng hỏa thiêu sống ba mẹ mình, em trai đang bỏ trốn. Nhìn những địa điểm quen thuộc trên bản tin, tôi khẽ nhếch môi cười. Cuối cùng, tôi cũng thoát khỏi những con người như ma quỷ này. Hung thủ chính là Tô Lai Đế và người c.h.ế.t là ba mẹ cùng em trai tôi. Thực tế, tôi chẳng làm gì cả, chỉ đứng nhìn Tô Lai Đế chịu khổ, thỉnh thoảng âm thầm đẩy cô ta thêm một bước.
Tôi quá hiểu cô ta: ích kỷ, tham lam và yếu đuối, luôn ganh ghét hạnh phúc của người khác. Cô ta sợ kẻ mạnh. Trước đây ba mẹ và em trai là kẻ mạnh mà cô phải nể sợ.
Nhưng sau khi phải chịu những trận đòn ác liệt từ nhà chồng, cô ta coi họ là kẻ mạnh. Hào quang kẻ mạnh của ba mẹ và em trai dần phai nhạt, và khi không còn sợ hãi nữa, cô bắt đầu căm ghét họ, thậm chí ghét lây cả tôi nhưng không thể đụng đến tôi. Cơn giận và sự oán hận ấy tất nhiên sẽ dồn lên ba mẹ và em trai.
Sau nhiều lần sảy thai, Tô Lai Đế không còn khả năng sinh con. Gia đình chồng cô ta quyết định trả hàng. Ba mẹ tôi đã tiêu hết tiền sính lễ đương nhiên không thể trả lại, nhưng nếu muốn trả người họ sẵn lòng đón nhận. Có lẽ lời nói của tôi đã gợi ý cho họ.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Nghe đồn sau khi bị trả hàng, ba người họ đã bàn nhau bán Tô Lai Đế vào vùng núi, có thể kiếm được mấy vạn tệ. Đêm đó, Tô Lai Đế đã quyết liệt đến cùng, bỏ thuốc ngủ vào cơm của cả nhà rồi châm lửa đốt cháy căn nhà.
Ngày nhìn thấy tin tức ấy, tôi hiếm khi mở chai rượu vang và uống hết cả chai. Buồn thật, giờ đây tôi là một đứa trẻ mồ côi không còn nhà để về. Tôi cười lớn, vừa buồn cười vừa như thể trút được một gánh nặng.
Thời gian trôi qua, một lần nữa cánh cửa nhà tôi lại bị đập mạnh. Tôi từ tốn đứng lên. Vài vệ sĩ chuyên nghiệp đứng sau tôi mở cửa. Tôi thấy Tô Lai Đế trong tình trạng tả tơi, trên tay còn cầm dao. Vệ sĩ nhanh chóng khống chế cô ta.
“Đồ khốn nạn! Sao mày có thể sống tốt thế này? Sao mày lại sống tốt hơn tao? Tao muốn g.i.ế.c mày! Tao muốn g.i.ế.c mày!”
Tô Lai Đế gào lên, đôi mắt đỏ rực, khuôn mặt tiều tụy và già nua không hợp với tuổi. Tôi ngồi tao nhã trên ghế sofa, cười nhẹ: “Đây không phải là kết cục mà cô nên nhận sao? Trước đây tôi đã cho cô cơ hội sống tử tế, là chính cô không biết trân trọng. Cô nghĩ hại c.h.ế.t tôi thì sẽ được chia phần sao? Kết quả thế nào?”
Sắc mặt Tô Lai Đế tái nhợt như thể nhớ lại những kỷ niệm không vui. Không cần nghĩ cũng biết rằng đời trước của cô ta chẳng thể tốt hơn đời này.
Tôi không nói thêm lời nào, báo cảnh sát. Mọi chuyện nhanh chóng được xử lý.
Kết quả phán quyết là tử hình, thi hành ngay lập tức.
Trước khi hành hình, cô ta yêu cầu gặp tôi nhưng tôi không đến, chỉ đứng bên cửa sổ nhìn lên bầu trời hướng về tương lai. Tôi sẽ không bao giờ bị quá khứ trói buộc nữa.
Hết truyện.