Tạm biệt, thanh xuân của tôi - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-04-30 14:42:29
Lượt xem: 91
Vừa xuống máy bay, tôi ngồi xe buýt sân bay mất bốn mươi phút, sau đó chuyển sang tàu cao tốc một tiếng đồng hồ. Đến nơi, lại tiếp tục đón tuyến xe thành phố, ba mươi lăm phút sau, cuối cùng tôi cũng đến được thị trấn nhỏ ấy.
Thị trấn dường như vẫn giữ dáng vẻ của mười mấy năm trước nhưng ở đâu đó lại giống như… đã thay đổi rồi.
Tôi bước ra khỏi nhà ga có phần cũ kỹ, bắt một chiếc taxi. Tài xế với chất giọng địa phương hỏi tôi đi đâu.
Tôi ngẩn người. Ừ nhỉ, tôi đi đâu bây giờ?
“Chạy vòng vòng thành phố đi dạo một chút.”
Bác tài tỏ ra nhiệt tình: “Cháu gái từ thành phố lớn về quê ăn Tết à?”
Nơi này đâu phải quê tôi, tôi về ăn Tết gì chứ. Nhưng vì phép lịch sự, tôi vẫn gật đầu: “Vâng.”
Có lẽ cảm thấy tôi lạnh nhạt và có phần kiêu ngạo, bác tài không nói thêm gì nữa, chỉ chăm chú lái xe.
Tôi đã rời khỏi nơi này mười năm rồi. Một phần ba cuộc đời tôi. Không ngờ có ngày mình lại trở về đây.
Chắc là tuổi càng lớn, con người ta càng dễ hoài niệm.
New York không có Tết âm lịch, cũng chẳng có kỳ nghỉ nhưng tôi vẫn cố xin nghỉ phép để quay về.
Trước khi lên máy bay, mẹ tôi còn lải nhải mãi: “Sớm biết con muốn về thăm mộ, mẹ với cha con đã không bán căn nhà cũ, để lại rồi cũng có chỗ mà dừng chân.”
Sớm biết ư? Sớm biết rằng mười năm sau tôi vẫn sẽ hối hận thì lúc trước tôi đã không chiều lòng cha mẹ chuyển đến đây sinh sống. Một mình giữ lại nhà cũ, đến dịp lễ Tết vẫn có thể ghé thăm ông bà.
Chỉ tiếc, không thể quay về thời điểm ban đầu nữa rồi.
Không biết đã trôi qua bao lâu, bác tài nhắc nhở đầy thiện ý: “Cháu gái, chạy vòng vòng vậy cũng gần ba chục nghìn rồi đó.”
“Tới phố Cũ đi.”
“Được thôi.”
Phố Cũ là con đường lâu đời nhất của thị trấn này, giờ chắc cũng đã vắng lắm rồi. Nghe nói thị trấn hiện giờ đang mở rộng về khu Đông.
Xuống xe, đúng như tôi nghĩ, dù đã là 28 Tết – thời điểm nhộn nhịp nhất năm, nơi đây vẫn vắng vẻ lạ thường. Trước những cửa tiệm mang đậm hơi thở cổ xưa, có thể giăng lưới bắt chim.
Tôi kéo vali đi dọc con đường lát đá xanh, từng bước từng bước như quay về ký ức, cả một trời quá khứ ập đến.
Rẽ trái ở chỗ cách đây 100 mét, đi tiếp 36 mét nữa, chính là nơi tôi muốn đến lần này – nhưng cảnh còn mà người đã mất.
Thật ra tôi hiểu rất rõ: nếu không phải tôi cố ý “tình cờ ghé qua” thì dù thị trấn này nhỏ đến mấy, cũng không thể có chuyện trùng hợp đến thế.
Chỉ là… trong lòng vẫn nhớ, muốn đến xem một lần là đủ rồi.
Chỉ 100 mét thôi, vậy mà tôi có cảm giác như đã đi hết một thế kỷ. So với đi trên thảm đầy gai còn gian nan gấp trăm lần.
Tôi hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn sang trái.
À, phố Cũ – một cảnh tượng khác.
Trước cửa hàng đậu rang lâu đời ấy vẫn là hàng dài người xếp hàng. Việc buôn bán vẫn rực rỡ như xưa.
Đi chưa được bao xa, khoảng hơn ba mươi mét, rốt cuộc tôi đứng sững lại, không sao bước tiếp nổi. Trước mắt tôi là người đàn ông mà tôi đã khắc khoải suốt mười năm qua.
Tôi không ngờ cuộc gặp lại sẽ buồn cười đến thế.
\Bánh Táo Vị Đào 🦊/
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.net.vn/tam-biet-thanh-xuan-cua-toi/chuong-1.html.]
Anh ấy mặc chiếc áo bông màu xanh lam, đeo chiếc tạp dề đỏ chói, vui vẻ phục vụ khách hàng, tay chân nhanh nhẹn chẳng khác gì dáng vẻ của mười năm trước.
Chẳng lẽ… anh ấy thực sự nối nghiệp cha mình?
Dù chỉ là một người bán đậu rang bé nhỏ nhưng trong trí nhớ của tôi, anh ấy vẫn là chàng trai rực rỡ ánh mặt trời, rộng rãi và thuần hậu của năm ấy.
Thứ duy nhất thay đổi, chính là nơi đuôi mắt và đầu mày đã chẳng còn nét ngây ngô của tuổi trẻ mà bị sự điềm đạm, từng trải thay thế. Có lẽ vì đã bán đậu rang nhiều năm, quanh năm sống trong mùi khói lửa, anh ấy mới trở nên chín chắn đến vậy.
Tôi cứ thế đứng đó, lặng lẽ nhìn, cuối cùng cũng chờ đến khi những vị khách kia lần lượt rời đi. Lúc này, tôi mới gom hết can đảm bước về phía anh ấy.
Khách vừa đi, cả con phố cũ chợt trở nên tĩnh lặng.
Chiếc vali nhỏ phát ra tiếng kêu lách cách trên mặt đường lát đá, tôi cúi đầu bước đến nhưng trong lòng tôi biết nhất định anh ấy đã nhìn thấy tôi.
Chờ mãi chẳng thấy ai lên tiếng, đến khi tôi ngẩng đầu thì phát hiện anh ấy đã rời quầy, bước vào trong tiệm.
Người không có duyên, dẫu đứng ngay trước mặt, cũng chưa chắc gặp được nhau.
Tôi học theo giọng điệu của mình mười mấy năm trước, gọi: “Ông chủ, cho tôi mua hạt dưa.”
Thật ra không biết giọng tôi đã khẽ run lên từ bao giờ.
Tôi không biết bước ra sẽ là cha anh ấy… hay là chính anh ấy.
Chưa đầy nửa phút sau, có người đi ra từ trong tiệm.
Lâm Mục. Cuối cùng chúng ta cũng gặp lại nhau rồi.
Gương mặt anh ấy chẳng hề có lấy chút cảm xúc mà tôi mong đợi – không xúc động, không vui sướng, thậm chí cả ngạc nhiên cũng không – chỉ như đang nhìn một vị khách lạ mua hạt dưa, đáy mắt phẳng lặng đến đáng sợ.
Chẳng lẽ anh ấy không nhận ra tôi?
Dẫu sao cũng là người buôn bán, câu đầu tiên anh ấy nói lại là: “Muốn vị gì? Lấy bao nhiêu tiền?”
“Giống như trước kia.” Trước đây mỗi lần tôi tới đây mua hạt dưa đều là mua vị nguyên bản, hai đồng một gói.
Anh ấy khẽ nhíu mày: “Khách quen nhiều quá, trí nhớ tôi không tốt, thật sự không nhớ ra được.” Tuy nói có vẻ áy náy nhưng trong giọng chẳng mang chút áy náy nào, chỉ lạnh nhạt xa cách.
“Nguyên vị!” Tôi nghẹn ngào, nén nỗi tủi thân, giọng nói có chút cứng lại.
Anh ấy hoàn toàn chẳng để tâm, thuần thục cầm túi giấy, xúc ít hạt dưa cho vào, đặt lên cân điện tử rồi hỏi: “Lấy bao nhiêu tiền?”
Thật sự muốn kiếm tiền đến phát điên hay sao? Tôi không tin anh ấy thực sự có thể quên tôi được!
Tôi giận dỗi nói: “Hai đồng!”
Không ngờ anh ấy lập tức ném luôn túi hạt dưa lên cân, quay đầu bỏ đi. Có lẽ thấy tôi mua ít quá, không đáng để anh ấy ra tay.
Anh ấy hướng vào trong tiệm gọi lớn: “Con trai, ra đây bán hàng!”
“Dạ tới!” Tiếng của một cậu con trai vang lên, to và trong trẻo.
Tôi đúng là ngốc đến không thể ngốc hơn. Gió bấc thổi thốc vào cổ áo, khí lạnh từ đầu ngón tay len lỏi vào, nhanh chóng lan ra khắp ngũ tạng lục phủ, kèm theo đó là nỗi đau như xuyên thấu tim gan.
Không phải nói anh ấy vẫn chưa kết hôn sao? Vậy tại sao lại có con trai lớn như vậy?
Chẳng lẽ bạn học cũ sợ tôi bị tổn thương nên mới thiện ý nói dối? Có lẽ là như vậy đi...