Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

TÂM HƯƠNG GIAO HÒA - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-06-21 09:49:29
Lượt xem: 252

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta vỗ nhẹ lưng hắn: "Vậy sau này ta sẽ nói cho ngươi nghe mỗi ngày."

 

"Được." – Mùi đắng nhạt đi thêm chút nữa.

 

Ta thỏa mãn buông hắn ra, lại hỏi: "Hoàng đế thật sự không thể chỉ có một phi tử thôi sao?"

 

Hắn bật cười khẽ: "Tạm thời thì không."

 

Ta giận dỗi nhảy khỏi lòng hắn, đuổi hắn ra ngoài.

 

11.

 

Nghe nói hôm đó về đến nơi, Lý Tinh Chỉ phải tắm tận hai canh giờ.

 

Sau đó không chỉ lùng sục hết các loại hương liệu, mà còn mỗi ngày tắm ba lần sáng – trưa – tối.

 

Đậu Đậu kể chuyện mà mặt mày rạng rỡ: "Nương nương quả thật là bất động thì thôi, động là khiến người kinh ngạc."

 

Câu này ta vừa học từ nữ tiên sinh mấy hôm trước, chắc là đang khen ta lợi hại.

 

Ta nở mặt nở mày, nhận lời khen một cách vui vẻ.

 

"Nhưng nương nương, người và bệ hạ giận nhau cũng lâu rồi." – Đậu Đậu lại bắt đầu khuyên – "Nếu lỡ khiến bệ hạ mất hết kiên nhẫn thì sao?"

 

Những ngày này, Tề Ngạc sai người đưa đủ thứ hiếm lạ tới chỗ ta, nhưng ta đều không nhận.

 

Ta nằm dài trên giường, chùm chăn kín đầu: "Cùng lắm, ta không làm Thuần phi nữa."

 

Dù sao thì hắn vẫn còn Thục phi nương nương kia.

 

Chưa kể sau này có khi còn thêm nữa.

 

Nữ tiên sinh nói, chủ hậu cung là hoàng hậu nương nương.

 

Nhiều phi tử đến thế, Tề Ngạc đúng là đại ma vương!

 

Đậu Đậu thấy ta tức đến phồng má cũng không nói gì thêm, chỉ đắp lại chăn rồi lặng lẽ lui ra.

 

Không biết có phải vì quá giận không mà tối đó ta mộng thấy ác mộng.

 

Tỉnh dậy trong sợ hãi, ta ôm gối đi tìm người.

 

Tìm mãi không thấy Đậu Đậu, cuối cùng đành chạy thẳng sang tẩm điện của Tề Ngạc.

 

Cung của hắn cách chỗ ta không xa, Lý công công đang canh trước cửa, thấy ta tới thì vội đón:

 

"Thuần phi nương nương, người sao lại đến đây?"

 

Trong điện tối om, Tề Ngạc đã đi ngủ.

 

"Ta muốn thị tẩm." – Mắt ta lờ đờ, ôm gối bước vào.

 

Lý công công tỉnh hồn lại, vội ngăn ta, vẻ mặt khó xử: "Nương nương, thị tẩm phải được bệ hạ triệu mới được…"

 

Nhưng ta sợ ngủ một mình.

 

Ta còn chưa kịp nói thì đã có một luồng mùi hôi thoảng ra từ trong điện.

 

Cơn buồn ngủ lập tức bay biến, ta xô Lý công công, lao vào trong.

 

"Tề Ngạc! Có kẻ xấu!" – Ta hét lớn.

 

Đúng lúc đó, một kẻ đứng bên giường vung kiếm đ.â.m xuống.

 

Ta chỉ kịp ném gối vào người hắn.

 

Gối bay trúng hắn, nhưng không ngăn được thanh kiếm cắm xuống giường.

 

"Tề Ngạc!" – Ta khóc òa lên.

 

Trước đây ta học thêu, bị kim đ.â.m còn đau thấu tim.

 

Một thanh kiếm dài thế kia, đ.â.m vào Tề Ngạc thì không biết sẽ đau tới mức nào.

 

Tên đó cúi đầu nhìn cái gối, mắng một câu, rồi rút kiếm định đ.â.m về phía ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/tam-huong-giao-hoa/chuong-6.html.]

 

Ta hoảng loạn lùi lại, vấp ngưỡng cửa ngã nhào.

 

Chưa kịp ngã xuống đất, một bóng đen từ đâu lao tới, kéo ta vào lòng.

 

Hắn che mắt ta bằng một tay, tay kia phóng ra một lưỡi d.a.o găm.

 

Ta chỉ nghe tiếng "hự" đau đớn, rồi tiếng vật gì rơi mạnh xuống sàn.

 

"Kéo ra ngoài." – Giọng Tề Ngạc vang lên trên đỉnh đầu, lạnh lùng như băng.

 

Ta mừng rỡ, gỡ tay che mắt ra, ngẩng đầu nhìn – quả nhiên là khuôn mặt tuấn tú của Tề Ngạc.

 

Lý công công đứng không xa, cung kính nói: "Bệ hạ, Thuần phi nương nương nói muốn thị tẩm."

 

Tề Ngạc hơi nhướng mày.

 

Hắn hỏi ta: "Hết giận rồi sao?"

 

Ta phồng má, bước ra khỏi lòng hắn, kéo hắn lại gần, quan sát kỹ càng.

 

Thấy hắn không bị kiếm đ.â.m thủng chỗ nào, ta mới yên tâm… rồi òa khóc.

 

Hắn như bị dọa, đưa tay lạnh ngắt luống cuống lau nước mắt cho ta: "Dọa rồi?"

 

"Nếu hôm nay ngươi ngủ ở chỗ ta… có phải đã không gặp kẻ xấu rồi không?" – Ta ngẩng đầu, mắt đẫm lệ nhìn hắn.

 

Lý công công lặng lẽ lui ra, nhẹ nhàng khép cửa cung.

 

Ánh trăng mát lạnh lùa qua cửa sổ, đổ hết vào mắt Tề Ngạc.

 

Đôi mắt từng tăm tối của hắn, giờ như có sao rơi vào.

 

"Thẩm Lan." – Hắn ôm ta vào lòng, bàn tay vuốt đầu ta nhẹ nhàng không dứt – "Giờ trẫm mới biết, thế gian này… không chỉ có âm mưu và m.á.u lạnh."

 

Ta sụt sịt: "Âm mưu là gì?"

 

Hắn bật cười khẽ.

 

Mùi trầm hương quanh thân hắn lại lan ra, nồng mà không gắt.

 

Rất thơm.

 

"Ngươi không cần biết. Ngươi chỉ cần biết, ngươi khác biệt với tất cả mọi người."

 

Ta đẩy hắn ra, lại hỏi: "Vậy ngươi có thể chỉ có một mình ta làm phi tử không?"

 

Hắn trầm mặc một lát, rồi nói: "Tạm thời… chưa thể."

 

Đồ đại… đại đại đại đại đại bại hoại!

12.

 

Tề Ngạc gần đây rất bận.

 

Ta cũng vậy.

 

Mỗi ngày đều phải học nhận chữ, viết chữ với nữ tiên sinh, còn bị một đám thái y vây quanh châm cứu, uống thuốc.

 

Không biết có phải vì uống quá nhiều thuốc hay không, mà dạo gần đây ta chẳng còn ngửi được vị đắng trên người Tề Ngạc nữa.

 

"Đậu Đậu, ngươi ngửi thử xem, có phải ta cũng bắt đầu đắng rồi không?" – Ta nhìn bát thuốc nàng bưng tới, nhăn mày hỏi.

 

Đậu Đậu tưởng ta lại muốn trốn uống thuốc, liền khuyên răn: "Nương nương, đây đều là vì muốn tốt cho người. Người chẳng đã bảo gần đây đọc sách dễ hơn rồi sao?"

 

Đúng vậy.

 

Đây là thuốc chữa bệnh …ngốc.

 

Bọn thái y nói gần giống với những gì đại phu mà phụ thân mời tới từng nói.

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

 

Chủ yếu là do mẫu thân ta khi sinh ta gặp khó, lại thêm hơn chục năm ta bị nhốt trong phủ, cho nên đầu óc trì trệ, tư duy không thông.

 

Không ai muốn mình là kẻ ngốc cả.

 

Ta cắn răng, vẫn nín thở uống hết bát thuốc.

Loading...