Phụ hoàng thẫn thờ long ỷ, chỉ một đêm dường như già hai mươi tuổi. Người chỉ Tạ Dự An, ngón tay run rẩy đến thành hình: “Ngươi giả bệnh mười năm, chính là để ngày hôm nay?”
Tạ Dự An thậm chí ngẩng đầu, giọng bình thản một chút gợn sóng: “Bẩm Bệ hạ, thần chờ ngày , chờ tròn mười một năm.”
Mười một năm. Và, tự xưng là “thần”, chứ “nhi thần”.
Chân mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất, nước mắt lăn dài ngừng: “Tạ Dự An, xin ngươi buông tha cho mẫu phi! Người ngươi g.i.ế.c là những thúc bá nắm binh quyền, Người!”
Hắn cuối cùng cũng cúi đầu, ánh mắt rơi mặt . Đôi mắt từng đầy ắp những vì ấm áp, giờ đây chỉ còn lạnh lẽo như đêm tuyết: “Công chúa, Người còn nhớ tấm thẻ sắt của thích khách đêm Nguyên tiêu ?”
Ta sững sờ.
“Đó là lệnh ám sát Người.” Hắn từng chữ từng chữ, như con d.a.o bằng băng, đ.â.m thẳng tim : “Đó là tín hiệu Tô gia chuẩn khởi sự ở kinh thành. Mẫu phi của Người đang dọn đường cho Tô gia.”
Ta như sét đánh, lạnh băng. Hóa , họ bao giờ chỉ quyền thế ngút trời, cái họ , chính là thiên hạ và ngôi vị .
9.
Mẫu tước bỏ tước vị Quý phi, giam lỏng ở Tô gia.
Ta rời khỏi Hoàng cung như thế nào. Trước cổng Tô phủ, ánh lửa chiếu đỏ nửa bầu trời.
Tạ Dự An sớm phụng mệnh dẫn Cấm Vệ quân, vây chặt bộ Tô gia, nước chảy lọt. Hắn ngọn lửa dữ dội đó, tự tay châm lửa đốt từ đường của họ Tô.
Mẫu phi hai binh lính áp giải từ nội viện , bộ cung trang cao quý của Người dính đầy bụi bẩn, búi tóc rối bời. Vừa thấy , Người lóc thảm thiết: “Chiêu Chiêu! Chiêu Chiêu của ! Bổn cung tất cả là vì con mà!”
Ta gào xông tới, nhưng đao kích lạnh lẽo chặn , thể nhúc nhích.
Tạ Dự An ngọn lửa cháy ngút trời, bóng lưng lạnh lùng như sắt: “Mối thù của họ Tạ, hôm nay trả.” Hắn bỏ , hề thêm một nào nữa.
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, dường như chôn vùi tất cả tội và trừng phạt thế gian . Nước mắt chảy cạn trong đêm đó, trái tim cũng cùng với bảng vị của Tô gia, cùng cháy thành tro.
Kẻ bò từ địa ngục, còn là vị Công chúa nuông chiều nữa.
Trạm Én Đêm
10.
Ta trở thành kẻ sót duy nhất của Tô gia.
Triệu thống lĩnh ghì cương ngựa, ánh mắt lạnh băng dừng mặt ba thở, cuối cùng vẫn vẫy tay, hiệu cho xe tù tiếp tục .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/tan-tro-dem-huong-am-tham-den/chap-4.html.]
Mãi cho đến đêm khi đến Bắc Cảnh, mới từ lời khác, Triệu thống lĩnh là của Phụ hoàng.
Phụ hoàng ban cho mật chỉ rằng, nếu Tạ Dự An ôm binh tự quyết, theo hiệu lệnh, thể c.h.é.m g.i.ế.c tại chỗ. Hóa , Phụ hoàng của bao giờ thật sự tin tưởng bất cứ ai, bao gồm cả .
Bây giờ nghĩ , chiếu chỉ ban hôn ngày đó cũng chỉ là để cân bằng thế lực triều đình mà thôi. Hiện tại, tác dụng duy nhất của vị Công chúa cũng cạn kiệt.
Gió tuyết ào ào tràn khoang xe, ho đến xé tim phổi, m.á.u tươi trào nhuộm đỏ miếng vải xé từ áo ngoài của lòng bàn tay.
Ở trong góc, Trần ma ma từ lúc lên xe một lời, bỗng nhiên nhích gần, giọng yếu ớt như sợi tơ: “Công chúa… một chuyện, lão nô nên .”
Ta còn sức lực để để tâm đến bà , của họ Tô, quan tâm một ai.
bà vẫn mặc kệ mà tiếp: “Người… do Quý phi nương nương sinh .”
Ta đột nhiên mở trừng mắt.
Giọng bà run rẩy trong gió tuyết: “Năm đó khi Quý phi nương nương sinh nở, phòng sinh bất ngờ cháy, mẫu ruột của Người, là cung nữ Thẩm Lan liều đánh tráo Người ngoài.”
Tạ Dự An hận họ Tô, đội đầu cái danh nữ nhi họ Tô mà hận, đến cuối cùng, tất cả cũng chỉ là một trò đùa.
Ngay cả hận, cũng xứng.
11.
Gió tuyết ở Nhạn Môn Quan lạnh lẽo và cứng rắn hơn ở kinh thành nhiều.
Ta lôi xuống xe tù, lê lết với thể rách nát, ba dặm đường tuyết ngập quá mắt cá chân. Cuối cùng cũng thấy bóng dáng cao ngất như tùng thành lầu.
Tạ Dự An bây giờ minh oan thành công cho Tạ gia và kế thừa ý chí của cha , danh chính ngôn thuận trở thành vị tướng quân trẻ tuổi nhất của Đại Tề.
Trong chốc lát, và , phận một , một , một trời một vực.
Hắn khoác thiết giáp màu đen, tay đặt thanh trường kiếm, đang gì đó với phó tướng. Ánh mắt lạnh lùng, g.i.ế.c phạt quả quyết, còn là vị Phò mã yếu ớt ho m.á.u giường bệnh trong ký ức của .
Ta gọi , nhưng trong cổ họng chỉ phát tiếng “khò khò” đứt quãng, như d.a.o cứa cứa .
“Công chúa.” Triệu thống lĩnh từ lúc nào lưng , giọng lấy một chút thương cảm: “Tạ tướng quân lệnh, tàn dư họ Tô nếu kẻ gây rối, g.i.ế.c cần hỏi.”
Hai chân mềm nhũn, quỳ sụp xuống tuyết.
Đêm đó, sốt cao trong một ngôi miếu đổ nát bốn bề gió lùa bên ngoài thành. Trong cơn mê man, dường như trở về Công Chúa Phủ, trở về bên cạnh .