5
Suy nghĩ khôi phục, ta quỳ xuống đất thỉnh tội.
"Thần nữ vẫn coi Tam điện hạ là huynh trưởng thân cận, không ngờ Thánh Thượng cùng điện hạ hiểu lầm lâu như vậy, đây đều là lỗi của thần nữ, kính xin Thánh Thượng trách phạt.”
Thánh Thượng con ngươi tối sầm.
"Nguyệt Nga, ngươi đây là quyết tâm chọn lão lục?”
Ta cúi đầu nói: "Vâng.”
Thấy ta kiên quyết như thế, thánh thượng đành phải nói: "Đã như thế, để Khâm Thiên Giám bên tìm bát tự hợp một chút, tính ngày lành ngày lành lại hạ chỉ.”
”Tiểu Nguyệt Nha, trong lúc này ngươi còn có cơ hội hối hận, đừng để Hoàng bá bá thất vọng nữa.”
Truyện được đăng duy nhất trên Monkey trên những kenh khác là giả mạo!
Thái độ này của Thánh Thượng, hiển nhiên là có chút bất mãn với lựa chọn của ta.
Lòng ta trầm xuống, nhưng sắc mặt không hiện ra, cúi đầu tạ ơn.
Thánh thượng nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu Lâm.
"Về phần lão Lục, nếu Tiểu Nguyệt Nha tôn sùng ngươi như vậy, chuyện khoa cử lần này liền giao cho ngươi toàn quyền phụ trách. Ngược lại để trẫm cũng nhìn xem, phong thái thái tử của ngươi!"
Tiêu Lâm tiến lên ôm quyền.
"Nhi thần nhất định không để phụ hoàng thất vọng.”
Thánh thượng đỡ đầu khoát tay.
"Được rồi, trẫm mệt mỏi, các ngươi đều lui ra đi.”
Mọi người đồng loạt hành lễ cáo lui.
Ra khỏi điện, Tiêu Duyên An có chút tức giận chỉ trích ta.
"Nguyệt Nga, ngày thường náo loạn còn chưa đủ sao, lần này náo loạn lớn như vậy, còn kéo theo lục đệ cùng xuống nước, ngươi cũng không sợ để cho hạ nhân chê cười cả ngày!"
Chê cười?
Ta cắn hai chữ này, chỉ cảm thấy buồn cười.
Từ khi Tiêu Duyên An gây ra chuyện muốn cưới Thời Diên làm vợ, cũng đã có vô số người đang chờ xem chuyện cười của ta.
Ta ngẩng đầu nghênh đón ánh mắt Tiêu Duyên An
"Điện hạ, Sở Nguyệt Nga ta tuyệt không làm thiếp.”
Trắc phi, cũng là thiếp.
Tiêu Duyên An hừ lạnh.
"Sáu năm sau, ngươi người hoa tàn, không chừng lục đệ còn chướng mắt ngươi!”
Tiêu Lâm thấy thế, vội vàng tiến lên hai bước đứng trước mặt ta.
“Tam ca lời ấy sai rồi, ta cũng không phải tam ca, tự nhiên toàn tâm toàn ý đối tốt với Sở tỷ tỷ. Đừng nói sáu năm, cho dù mười năm, Sở tỷ tỷ cũng là thê tử duy nhất của ta.”
Tiêu Duyên An có chút khinh thường, giơ tay vỗ mạnh vai Tiêu Lâm.
"Nói hay lắm, ngươi không phải là muốn vị trí Thái tử sao, Mao Đầu tiểu tử có chút suy nghĩ rất bình thường, làm hoàng huynh nhất định là ủng hộ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/thai-tu-phi-tao-phan/chuong-5.html.]
”Chuyện khoa cử, Sở gia không giúp được ngươi. Hoàng đệ có gì cần hỗ trợ, cứ việc tìm hoàng huynh mở miệng.”
Nói xong, hắn không đợi Tiêu Lâm trả lời nữa, phất tay áo rời đi.
Tiêu Duyên An đi rồi, Tiêu Lâm nhìn ta, ánh mắt kiên định.
“Sở tỷ tỷ, ta nhất định sẽ không để cho tỷ thất vọng. Ta sẽ chứng minh bản thân với phụ hoàng.”
Ánh mắt của ta lướt qua hắn, nhìn ra ngoài tường cung.
“Khoa cử việc này, ngươi làm không tốt.”
Tiêu Lâm ngẩn ra, đang định mở miệng giải thích thì bị ta ngăn cản.
"Phải nói là, vị phía trên kia không muốn ngươi làm tốt, ngươi làm sao có thể tốt?"
Tiêu Lâm hiểu ý ta, cúi đầu có chút ủ rũ.
Quả nhiên còn là một đứa bé, ta lấy nó làm bia đỡ đạn, có phải đã làm sai hay không?
Không nghĩ tới ngay sau đó, Tiêu Lâm lại ngẩng đầu lên, trong ánh mắt ý chí chiến đấu sục sôi.
“Không thử thì làm sao biết? Tiêu Lâm ta tuyệt đối không thể nhận thua!”
Nhìn ánh sáng trong mắt Tiêu Lâm, ta cười cười, vỗ nhẹ đầu.
“Vậy buông tay đi làm đi!”
Mặt Tiêu Lâm lập tức ửng đỏ, hắn ấp úng mở miệng.
"Sở tỷ tỷ, ta là phu quân sau này của tỷ! Tỷ không thể coi ta là con nít mà dỗ!”
Nhìn bộ dáng hắn như vậy, ta nảy lên tâm tư trêu chọc hắn.
Lúc này cúi người hành lễ.
"Vâng, phu quân.”
Tiêu Lâm bị ta dọa cho lảo đảo, chạy trối chết.
“Sở tỷ tỷ, ta nhớ tới còn có việc phải bận, đi trước một bước.”
Ta nhìn bóng lưng hắn bật cười hai tiếng.
Tâm tính cứng cỏi của Tiêu Lâm, hành quân đánh giặc nhất định là một mầm non tốt, không hổ là nhân tài kiếp trước phụ thân nhiều lần khen ngợi.
Ta thu hồi ánh mắt xoay người, nhìn bảng hiệu cao cao tại thượng kia.
Thánh Thượng đúng là vẫn thiên vị Tiêu Duyên An, kiếp trước ta nhìn ra ý tứ này, mới nén giận lựa chọn Tiêu Duyên An.
Đời này, ta mặc dù đổi thành Tiêu Lâm, nhưng không bằng ý thánh thượng, sao có thể có kết quả.
Kiếp trước Tiêu Duyên An mới kế vị hai năm, đã diệt cả nhà Sở gia.
Bây giờ nghĩ lại, chỉ sợ Thánh Thượng đã sớm có ý nghĩ khác với Sở gia, đã sớm chuẩn bị động thủ.
Sở gia đời đời trung liệt, chung quy là công cao cái chủ, để cho thượng vị giả tồn tại kiêng kỵ.
Đã như thế, Sở gia ta phản thì có làm sao!
Vị trí kia, Tiêu Duyên An ngồi, Sở Nguyệt Nga ta vì sao không thể!