Thái Tử Và Ta Cùng Lộ Tẩy - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-09-25 14:50:47
Lượt xem: 195

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

6

 

Ta và Trần Mục Phong tới Vân Châu.

 

Bởi vì bạn thanh mai trúc mã gả về nơi , thường tới Vân Châu ăn chơi vui thú.

 

Ở đây một quán chuyên món Vân Châu vô cùng ngon.

 

Vừa đặt chân lên mảnh đất , liền như trở về quê nhà, lập tức lao thẳng tửu lâu Mộng Hương Trai, định gọi vài món thịt thích nhất.

 

Tên tiểu đồng mặt đánh giá từ xuống , bày vẻ khinh thường:

 

 “Với bộ dạng nghèo rớt mồng tơi của ngươi mà cũng dám tới Mộng Hương Trai ăn ư? Biết đây là nơi nào ?”

 

“Ngươi khinh thường ai đấy, mở to mắt chó của ngươi cho rõ…”

 

Ta và Trần Mục Phong đồng thanh thốt .

 

Không ngờ chúng chỉ mới ở chung một tháng mà ăn ý đến thế.

 

Hai chúng một cái, mặc váy xanh vá chằng vá đụp, thì khoác áo lam bạc màu.

 

là một cặp dáng vẻ nghèo túng.

 

Ta nhất thời quên mất, đây là trở đất cũ, phần đắc ý quên .

 

Quên mất rằng bây giờ phận là thêu nữ nghèo khó lên kinh tìm .

 

Chứ tiểu thư Triệu gia vung tay nghìn vàng.

 

tên tiểu đồng mặt, ánh mắt đầy khinh miệt, đuôi mày còn nhướng lên.

 

Rõ ràng là mới tới.

 

Cho nên nhận gương mặt của .

 

May mà nhận , nếu thì bại lộ .

 

Ta thở phào một nhưng nghĩ đến việc mang cùng, hạ nhục thế , đúng là đầu tiên trong đời.

 

Nhìn sang Trần Mục Phong, sắc mặt cũng đầy phức tạp, lẽ cũng thấy lúng túng khó xử.

 

khi chúng bước , hề chút nào là chột dè dặt.

 

Thế là dứt khoát thuận nước đẩy thuyền, đập tay một cái xuống bàn.

 

Mắt phượng trừng lớn, từng chữ từng chữ dằn mạnh: “Chớ khinh thiếu niên nghèo!”

 

Rồi kéo Trần Mục Phong, tiêu sái rời !

 

cũng thật sự nghèo, nên bước đỗi tự tin.

 

Ra ngoài , Trần Mục Phong như thôi, nín nhịn một lúc mới mở miệng: “Thực , nếu ngươi ăn, chúng vẫn thể ăn .”

 

Ta phá vỡ phận đang giả.

 

Ta cho rằng tới việc thể dùng bạc nhặt để ăn một bữa.

 

Thế nên dứt khoát bịa một câu.

 

“Ta ăn, quen chốn đó, là mùi đồng tiền tanh hôi!”

 

“Bên trong nào cũng giống tên tiểu đồng , mắt mọc tận đỉnh đầu, phát chán ngán.”

 

Dáng vẻ tức giận, chẳng khác nào một thiếu niên ghét kẻ giàu.

 

Trần Mục Phong thoáng chút lo lắng: “Hình như ngươi ý kiến với bọn họ?”

 

Ta sờ mũi, nhớ tới chuyện con ngựa hôm . Quyết định nhân cơ hội nhắc nhở một phen.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/thai-tu-va-ta-cung-lo-tay/chuong-4.html.]

“Dĩ nhiên , những kẻ tiền thế chẳng coi ai gì. Mà đây mới chỉ là ở Vân Châu thôi, tới kinh thành thì bọn họ càng quá quắt hơn.”

 

Trần Mục Phong mím môi, ánh mắt khó đoán.

 

“Cho nên ngươi vạn cẩn thận, nếu thi cử đỗ đạt, ắt sẽ ít dòm ngó, chớ để kẻ khác bắt bẻ.”

 

Đôi mắt chợt sáng rực, khóe môi cong nhẹ, chân thành : “Thiên Tích, ngươi thật .”

 

“Đợi tới khi kinh, đừng tiểu tửu lâu , sẽ mời ngươi tới Kim Ngọc Lâu lớn nhất, bù đắp cho nỗi uất ức hôm nay.”

 

Ha ha.

 

Ai mời ai, còn !

 

Ta gật đầu, đó liền kéo tìm một tửu quán hợp với dáng vẻ chúng hơn.

 

Một gian quán nhỏ xíu, bên trong còn phần cũ kỹ.

 

Ta thấy ít phu khuân vác, thợ đều chui bên trong.

 

Ta và Trần Mục Phong bất giác cùng cau mày.

 

Không ngon ... 

 

Trước giờ từng tới chỗ thế .

 

“Đi thôi.”

 

Rõ ràng Trần Mục Phong như cá gặp nước.

 

Chúng bước , thực đơn trong quán thật cũng khác mấy so với Mộng Hương Trai.

 

Chỉ là tên món ăn chẳng hoa mỹ thi vị bằng thôi.

 

Ta gọi hai món thịt, hai món rau.

 

Một món thịt là thích, thịt sợi xào cay tê (ngư hương nhục ti), một món khác là Trần Mục Phong thích, tôm om dầu (du mân đại hà).

 

Ta gắp một miếng cho miệng, ngon đến bay lên trời!

 

Ngay đó dâng lên một nỗi xót xa.

 

Đĩa thịt sợi xào cay tê chỉ bán năm mươi văn!

 

Trong khi ở quán tận sáu mươi lượng bạc!!

 

Tim vỡ nát.

 

Thì kẻ ngốc nghếch c.h.é.m giá chính là .

 

Lúc ăn, còn cả đầu bếp cố ý giải thích, nào là món thịt sợi xào dùng đủ loại bí pháp, nước sốt bí truyền từ tổ tiên, mỗi sợi thịt đều cắt theo lối cổ pháp……

 

Khi mà mê mẩn, cảm thấy mỗi miếng đều xứng đáng.

 

Vì thế còn thường xuyên đến ăn.

 

Thế mà nay, đĩa thịt sợi xào mặt chỉ giống hệt, thậm chí còn ngon hơn cả bên .

 

Ta òa .

 

Nước mắt tuôn như suối, Trần Mục Phong tưởng từng ăn qua món ngon, vội vàng sát gần, lấy khăn lau nước mắt cho .

 

Hắn vô cùng xót xa, dịu giọng dỗ dành: “Đừng , đợi tới kinh thành, ngày nào cũng đưa ngươi ăn thịt sợi xào cay tê. Không, sẽ dẫn ngươi ăn những món còn ngon hơn thế nữa.”

 

Ta thuận theo, chẳng buồn giải thích, cũng coi như củng cố thêm phận đang đóng giả.

 

Đợi dỗ dành xong , mới chậm rãi động đũa.

 

Một miếng tôm om dầu miệng mắt sáng rực lên.

 

Loading...