Thanh Mai Không Nhớ, Trúc Mã Không Quên - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-06-01 08:29:50
Lượt xem: 189
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
3.
Tôi tắm xong bước ra khỏi phòng, còn chưa kịp mở miệng nói gì thì Tạ Trạm đã cầm bộ đồ ngủ đi vào. Tôi thật sự không hiểu nổi rốt cuộc anh ta đang khó chịu cái gì. Rõ ràng là nói tôi giận, nhưng người đang giận là anh ta mới đúng.
Tôi nằm sấp trên giường, chán chường chơi trò trồng trọt, tiện thể nghĩ xem lát nữa nên dỗ anh ta thế nào cho ổn. Tối nay Tạ Trạm có buổi tiệc, nhắn tin bảo tôi đến đón. Rõ ràng là việc tài xế cũng làm được, vậy mà lại gọi tôi đi. Tôi đoán là do anh ta nhìn tôi ở nhà mãi không chịu đi làm, nên cố tình kiếm việc cho tôi làm.
Tôi đến nơi. Mùi nước hoa trong hội sở tôi không thích lắm, nên chỉ đứng chờ ngoài cửa. Vì sợ trễ giờ nên tôi ra khỏi nhà từ sớm, đành đợi một lúc lâu. Tôi ngồi xổm bên lề đường xem kiến tha thức ăn, tốt bụng đến mức bóc gói bánh quy, cắn vài miếng rồi chia cho chúng ít vụn bánh. Đến lúc tụi kiến tha được mảnh bánh thứ ba vào hang, thì cuối cùng Tạ Trạm cũng bước ra.
Tôi nghe tiếng người, quay đầu nhìn lại. Trong đám người lố nhố, anh ta cao đến nổi bật — cao mét tám chín, đứng giữa đám đông như hạc giữa bầy gà. Bên trái là ba tôi, cao mét sáu tám, mặt mày nở nụ cười nịnh nọt đến đáng ghét.
Tôi lại bẻ một miếng vụn bánh chuẩn bị đứng dậy đi tìm Tạ Trạm thì bất chợt thấy một cô gái xách váy chạy về phía anh ta.
“Anh Tạ Trạm, anh đến tìm em à?” Giọng cô ấy trong trẻo, ngẩng đầu nhìn anh ta, mắt long lanh lấp lánh. “Anh biết hôm nay em về nước sao?”
Ơ… tình cũ gặp lại à?
Tôi lại ngồi xổm xuống tiếp tục xem kiến. Xem tụi nó tha đồ ăn đúng là giảm stress thật. Tôi lại bẻ thêm một mẩu bánh nữa, tụi nó lại tha đi. Trời ơi, tôi đúng là người tốt, hôm nay kiến sẽ không bị đói bụng rồi.
Tôi đang xem vui thì điện thoại trong túi rung lên. Là tin nhắn của Tạ Trạm:
【Bảo bối, em đến đón anh chưa?】
Đến rồi. Đang ngồi xem kiến.
Tôi ăn hết chỗ bánh còn lại rồi đứng dậy, gọi anh ta:
“Em ở đây.”
Anh ta quay đầu, sải bước về phía tôi. Tôi vốn cũng định đi đến chỗ anh ta, nhưng vừa bước chân ra thì đứng khựng lại — xong rồi, ngồi xổm lâu quá, tê chân rồi.
Khoảng cách giữa chúng tôi không xa, anh ta nhanh chóng bước đến, ôm chầm lấy tôi.
“Bảo bối, anh nhớ em c.h.ế.t được.”
Tôi vừa định mở miệng nói gì đó thì thấy cô gái lúc nãy đứng không xa nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt u uất. Tôi lỡ lời hỏi luôn:
“Anh hàn huyên xong với người cũ rồi à?”
Tạ Trạm cau mày:
“Cái gì cơ?”
Tôi nói: “không có gì.”
“Bảo bối, anh—”
Tôi ngắt lời:
“Mình về trước đi, được không?”
Đừng “bảo bối” nữa, khó chịu vãi - tôi nghĩ bụng.
Tôi tê chân. Khó chịu. Muốn c.h.ế.t đi cho rồi.
Tạ Trạm nắm tay tôi không nói gì. Trên xe, tôi cúi đầu tra Google “bị tê chân phải làm sao”, không thèm để ý đến anh ta. Suốt quãng đường về, hai đứa không nói một câu. Mãi đến khi về đến nhà, chân tôi mới hết tê, tôi lại tung tăng chạy đi bóc đống hàng đặt online.
Mở được hai thùng thì đến gói băng vệ sinh. Tôi lập tức sực nhớ ra một chuyện rất quan trọng. Cầm điện thoại, tôi đi ra ngoài.
Tạ Trạm hỏi:
“Em đi đâu vậy?”
Tôi nói đại:
“Ở nhà cả ngày bí bức quá, ra ngoài hóng gió tí.”
Anh ta không cản tôi.
Tôi rẽ qua vài con phố đến hiệu thuốc, mua một que thử thai, làm theo hướng dẫn. Kết quả hiện lên — thật sự có thai.
Rất tệ. Muốn c.h.ế.t quá.
4.
Tôi lăn qua lăn lại trên giường, mở app tìm hiểu mọi thứ liên quan đến phá thai, rồi hẹn lịch khám ở bệnh viện gần nhà. Vừa đặt lịch xong thì Tạ Trạm từ phòng tắm bước ra. Tôi vội tắt app, mở game lên giả vờ chơi, định quay đầu nhìn anh nhưng lại không dám.
Đầu óc loạn như nồi lẩu thập cẩm.
Nhân vật trong game lại c.h.ế.t thêm lần nữa thì Tạ Trạm từ phía sau ôm lấy tôi. Môi anh lướt dọc cổ tôi, nhột nhột.
“Bảo bối, em lén nhìn anh mười hai lần rồi đó.”
Nhiều vậy luôn?
Tôi quàng tay ôm cổ anh ta:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/thanh-mai-khong-nho-truc-ma-khong-quen/chuong-2.html.]
“Thì nhìn đấy. Không chỉ nhìn, còn hôn nữa.”
Tôi chủ động hôn anh.
Tạ Trạm rất dễ hôn. Môi anh mềm mềm, hơi lạnh, nhưng hôn một lúc lại nóng lên. Anh thích tôi chủ động, nhưng thường thì sẽ nhanh chóng xoay ngược thế cờ. Anh hôn rất dữ dội. Tôi ngẩn ngơ nhìn anh, ngón tay vuốt nhẹ hàng chân mày và gương mặt ấy — ôi, đẹp trai quá, dáng người cũng đẹp.
Ba mẹ đã đẹp thế này, con sinh ra chắc chắn cũng không tệ.
Tôi tựa đầu vào n.g.ự.c anh thở dốc:
“Nếu có con ngoài giá thú thì anh nghĩ sao?”
Anh cau mày, vẻ mặt đầy ghét bỏ:
“Chán ghét.”
À… thế thì khỏi nghĩ đến chuyện có con nữa. Tôi là con ngoài giá thú, con của tôi lại là con của một đứa con ngoài giá thú — anh chắc chắn càng ghét.
Tôi nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi:
“Nếu anh có một đứa con rơi thì sao?”
“Anh sẽ không có.”
“Giả sử thôi mà.”
Anh giữ chặt cổ tay tôi, ép lên đầu giường:
“Xử lý luôn.”
Tôi tò mò:
“Xử lý thế nào?”
“Cho cả hai mẹ con biến mất.”
Tôi còn chưa kịp ngẩn ra thì bộ đồ ngủ đã bị anh xé toạc. Giọng anh khàn khàn:
“Bảo bối, anh không thích cái giả thiết này chút nào.”
Tạ Trạm bóp cằm tôi, lại cúi đầu hôn lên, cắn môi tôi đầy ám muội.
“Còn dám giả thiết nữa, anh g.i.ế.c em đấy.”
Tôi: ?!
Anh ta bị bệnh bạo lực à? Hở chút là đòi g.i.ế.c người!
Tôi chợt nhớ ra một chuyện cực kỳ quan trọng.
“Khoan khoan khoan!”
Tay anh đang đặt ở đâu vậy! Có thai rồi thì làm sao được!
Tôi tội nghiệp nhìn anh ta:
“Hôm nay em hơi khó chịu, đổi cách khác được không?”
Thảm trải sàn trong phòng ngủ rất mềm. Tôi quỳ gối xuống thảm, ngẩng đầu nhìn anh. Nhưng Tạ Trạm không chịu, anh bế bổng tôi dậy, cau mày sờ trán tôi:
“Khó chịu chỗ nào?”
Anh nhìn ngày tháng, rồi ôm tôi vào lòng:
“Tháng này trễ kinh rồi đúng không? Có phải bụng dưới hơi đau không?”
Anh kéo chăn quấn lấy tôi:
“Để anh đi lấy ibuprofen cho em.”
Tôi vội ngăn lại:
“Không cần không cần, em không đau.”
Anh nhìn tôi thật lâu, như muốn xác nhận tôi thực sự không khó chịu mới từ bỏ ý định lấy thuốc. Bàn tay ấm áp của anh đặt lên bụng tôi, nhẹ nhàng xoa nắn.
Tuy tôi không bị đau bụng kinh, nhưng được xoa thế này cũng dễ chịu thật.
Tôi bắt đầu thấy buồn ngủ, lẩm bẩm hỏi anh:
“Anh không cần em giúp anh à?”
Anh cắn tai tôi, mạnh hơn mọi khi:
“Thân thể không khỏe thì ngoan ngoãn ngủ đi, đừng có thèm thuồng nữa.”
Tôi… tôi không có!
Đừng có vu oan giá họa chứ!