Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thanh Mai Không Nhớ, Trúc Mã Không Quên - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-06-01 08:30:14
Lượt xem: 125

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

5.

 

Sáng hôm sau tôi bị tiếng chuông điện thoại làm cho tỉnh giấc. Không biết ai gọi đến. Tôi mơ mơ màng màng đưa tay với lấy điện thoại, nhưng không với tới.

 

“Bảo bối ngủ tiếp đi.”

Ai đó vỗ nhẹ lưng tôi. Tôi thực sự buồn ngủ, rúc vào trong lòng anh ta rồi ngủ tiếp.

 

Tỉnh lại lần nữa là lúc tôi đã chợp mắt thêm được một giấc. Vừa mở mắt ra, đã thấy một đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào mình. Là Tạ Trạm.

 

Ánh mắt anh ta nhìn tôi khác hẳn mọi khi.

 

Bình thường buổi sáng tỉnh dậy, ánh mắt Tạ Trạm nhìn tôi hoặc là chan chứa ham muốn, hoặc là rất dịu dàng. Nhưng hôm nay…

 

Tôi thấy lạnh cả sống lưng.

 

“…Tạ Trạm?”

Tôi dè dặt kéo tay áo anh ta. Có chuyện gì thế? Tay anh ta đang cầm điện thoại của tôi. Có lẽ cuộc gọi lúc sáng là do anh ta bắt máy. Là do nội dung cuộc gọi sao?

 

Tôi cố vắt óc nghĩ xem ai có thể gọi cho mình. Ngoài mấy cuộc gọi quảng cáo, là ba tôi, hoặc hộ lý ở viện. Nhưng mấy người đó đâu thể khiến Tạ Trạm nổi giận? Vậy thì rốt cuộc là sao?

 

Ngón tay anh ta khẽ móc lấy một lọn tóc dài của tôi, khàn giọng hỏi:

“Bảo bối, em có chuyện gì giấu anh không?”

 

Tôi theo bản năng lắc đầu: “Chuyện gì cơ?”

 

Anh ta cúi người, nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên. Ánh mắt vẫn không rời.

 

“Vậy em giải thích thế nào… về cái ghi chú kiểm tra và đặt lịch phá thai trong điện thoại?”

 

“Bảo bối, em mang thai rồi… đúng không?”

 

Tôi: ???

 

Vãi thật.

 

Tôi có thói quen mỗi khi làm việc gì đều thích tự tổng hợp thông tin lại một lượt, để tránh phải tra cứu lòng vòng nhiều lần. Hôm qua tôi lên mạng tìm hiểu xem nên khám khoa nào, bác sĩ nào tốt, tiện tay gõ hết vào mục ghi chú.

 

Tạ Trạm xưa nay không có thói quen lục điện thoại tôi. Trong máy tôi để đủ thứ linh tinh. Mới yêu nhau tôi còn cẩn thận một chút, nhưng sau khi xác nhận anh ta không động vào điện thoại mình, tôi cũng lười, chẳng buồn giữ kẽ nữa.

 

Tôi bỗng thấy nghẹt thở.

 

Lẽ nào… từ trước đến giờ anh ta vẫn âm thầm kiểm tra mà tôi không phát hiện?

 

Thôi chết.

 

Chết thật rồi.

 

Mấy chuyện cũ tạm gác sang một bên. Giờ việc trước mắt mới là cấp bách.

 

Tôi mở miệng, định phủ nhận:

 

“Không có.”

 

Anh ta buông lọn tóc đang xoắn trên tay, những ngón tay hơi chai sần lướt qua má tôi. Tạ Trạm cúi người, gương mặt rất gần tôi. Gần đến mức trán chạm trán, hơi thở quyện vào nhau.

 

Anh ta hỏi rất nhẹ, nhưng lạnh lùng:

 

“Thật không?”

 

Tôi cắn răng: “Thật. Là chị em mang thai, bảo em đi cùng.”

 

Tôi bịa ra một người chị ngay tại trận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/thanh-mai-khong-nho-truc-ma-khong-quen/chuong-3.html.]

 

“Chị nào?”

 

“…Chị thứ năm.”

 

Cảm ơn chị năm, em sẽ ghi nhớ ân tình này suốt đời!

 

Tạ Trạm khẽ cười: “Là cô ấy à?”

 

Tôi gật đầu thật mạnh: “Ừ ừ, đúng vậy.”

 

Nói dối rồi thì tiếp tục thôi.

 

“Anh cũng biết mà, chị em hôn nhân không hạnh phúc, ba em thì cố chấp không cho ly hôn. Hai người không yêu nhau mà có thai thì chắc chắn sẽ bỏ thôi. Sinh ra cũng chỉ khiến cả mẹ lẫn con đều khổ.”

 

Không biết là tôi nói sai câu nào, nụ cười của Tạ Trạm lập tức biến mất.

 

Anh ta cười nhạt, ngồi dậy.

 

Rồi không nói với tôi lời nào nữa.

 

Lúc ăn sáng cũng chẳng buồn mở miệng. Tôi bắt đầu thấy hoảng. Gì vậy trời? Mới hôm qua giận, hôm nay lại giận tiếp. Anh ta nổi nóng thất thường như thế này là sao?

 

Người ta nói bảy năm là thời kỳ nhàm chán, với chúng tôi ba năm đã quá đủ để sinh chán ghét.

 

Có khi anh ta bắt đầu thấy tôi phiền rồi.

 

Haiz. Thôi, dỗ thử xem. Nếu dỗ không được thì tính sau.

 

Tôi kiễng chân lên giúp anh ta thắt cà vạt. Quả thật là anh ta rất giận. Đến cúi đầu cho tôi thắt cũng chẳng buồn làm. Tôi đành tủi thân ôm cổ anh ta, treo người lên như con gấu koala.

 

“Tạ Trạm, sao anh không thèm để ý đến em nữa?”

 

Anh ta gỡ tôi xuống, đeo đồng hồ vào rồi đi thẳng ra cửa.

 

Chỉ để lại một câu:

 

“Tự nghĩ đi.”

 

6.

 

Tôi không thèm nghĩ nữa. Anh ta ra khỏi nhà, tôi cũng phải ra ngoài. Tôi thay đồ, chạy tới bệnh viện làm kiểm tra.

 

Lên lầu xuống lầu, chờ kết quả mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng cầm được tờ báo cáo thai nghén. Kết quả cho thấy có thể tiến hành phá thai. Tôi đặt lịch cho ngày mai. Ngày mai quay lại.

 

Tôi cúi đầu nhìn tờ kết quả khám thai lúc ra khỏi viện. Đầy rẫy chỉ số với thông tin kỹ thuật, tôi chỉ đọc được dòng duy nhất: “Tình trạng: Có thai.”

 

Tôi thở dài.

 

Thật ra tôi khá thích trẻ con. Đáng tiếc thật. Nhưng Tạ Trạm không thích. Có duyên mà không phận.

 

Tôi vừa đi vừa nghĩ vẩn vơ, không chú ý đường, đ.â.m sầm vào ai đó. Tôi theo phản xạ cúi đầu xin lỗi, định né qua đi tiếp.

 

Người đó lại chắn đường tôi lần nữa.

 

“Lương Trừng, tôi đến tìm cô.”

 

Ai thế? Tìm tôi?

 

Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy một gương mặt có chút quen thuộc. Là người tôi đã gặp hôm qua.

 

Tình cũ của Tạ Trạm.

Loading...