Thập Niên 70: Ông Chồng Thô Ráp Của Tôi Là Phản Diện - 7 (Hết)

Cập nhật lúc: 2025-09-27 02:44:02
Lượt xem: 591

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi về báo với , lông mày nhíu chặt.

 

“Nửa năm… ở nhà…”

 

“Ở nhà em.” cắt lời : “ !”

 

“Còn bọn trẻ…”

 

“Bọn trẻ em lo, yên tâm.”

 

Anh , ánh mắt phức tạp.

 

“Anh… học hành bao nhiêu, sợ… học nổi.”

 

Đây là đầu tiên, từ miệng đàn ông thô ráp, cái gì cũng sợ , thấy chữ “sợ.”

 

“Anh sẽ học ,” : “ thông minh hơn bất cứ ai.”

 

Danh sách bồi dưỡng công bố.

 

Có tên Kiều Tranh.

 

Đêm ngày xuất phát.

 

Anh thu xếp hành lý.

 

Ba đứa trẻ quây quanh.

 

Kiều Ương ôm chặt lấy chân : “Ba, đừng …”

 

Kiều Tuệ mím môi, sắp .

 

Kiều Thụ thì dáng lớn: “Ba, ba học lấy bản lĩnh, về kiếm nhiều tiền!”

 

Kiều Tranh lượt xoa đầu từng đứa.

 

Cuối cùng, nhét cho một cái túi vải.

 

“Tiền lương,” : “cho nhà dùng.”

 

Trong túi, là bộ tiền tích góp .

 

“Em .” đẩy cho : “mỏ sẽ phát trợ cấp, đủ tiêu. Trong nhà cũng tiền.”

 

Anh cố chấp nữa.

 

Lặng lẽ gấp quần áo.

 

Đêm xuống.

 

Lũ trẻ đều ngủ.

 

Anh bên mép giường đất.

 

“Nửa năm,” giọng trầm nặng: “ sẽ sớm về.”

 

“Ừ.” khẽ đáp.

 

Bất ngờ, đưa tay n.g.ự.c áo, lấy một vật.

 

Đặt lòng bàn tay .

 

Là một hòn đá than đen bóng.

 

Được mài thành hình chiếc bùa bình an đơn giản.

 

Thô ráp, nhưng ấm áp.

 

“Nhặt hầm mỏ.” Anh : “đeo , để bình an.”

 

siết chặt hòn đá than ấm áp trong tay.

 

“Anh cũng bình an.”

 

Trời còn sáng, .

 

Đạp chiếc xe “Vĩnh Cửu.”

 

ở cửa, bóng lưng biến mất trong màn sương sớm.

 

Trong lòng trống rỗng.

 

Ngày tháng vẫn tiếp tục.

 

Chăm sóc con cái, mảnh ruộng riêng, đến mỏ lĩnh lương và tem phiếu .

 

Thư của Kiều Tranh, nửa tháng một .

 

Rất ngắn gọn.

 

“Bình an, đừng nhớ.”

 

“Học máy khoan đá.”

 

“Thi qua .”

 

“Có trợ cấp, gửi về.”

 

Chữ ngày càng ngay ngắn.

 

Nửa năm .

 

Anh trở về.

 

Đen hơn, gầy hơn.

 

ánh mắt sắc bén, như khối than luyện qua lửa.

 

Trên lưng vác một chiếc túi vải ba căng phồng.

 

Vừa bước cửa, bọn trẻ nhào tới ôm chặt.

 

Trong túi vải, lấy kẹo, bánh quy, truyện tranh mua từ tỉnh thành.

 

Còn một chiếc khăn lụa màu hồng tươi mới tinh.

 

Anh đưa cho .

 

“Cho em.”

 

Khăn lụa mỏng, sắc màu tươi sáng.

 

Trong làng, đó là thứ hiếm .

 

Buổi tối.

 

Bọn trẻ ngủ.

 

Anh lấy một cuốn sổ nhỏ.

 

“Giấy chứng nhận kỹ thuật viên.” Anh đưa cho .

 

mở .

 

Trên đó là tên , đóng dấu đỏ.

 

“Từ nay,” : “lương năm mươi sáu đồng tám.”

 

So với , còn gấp đôi.

 

“Ừ.” cất tấm chứng nhận cẩn thận.

 

Ánh mắt dừng ở chiếc bình an bằng than bóng, buộc nơi khóa hòm.

 

“Vẫn đeo ?”

 

“Ừ.”

 

Anh đưa tay .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/thap-nien-70-ong-chong-tho-rap-cua-toi-la-phan-dien/7-het.html.]

Đầu ngón tay thô ráp, khẽ chạm chiếc bình an.

 

Cũng chạm tay .

 

Đầu ngón tay nóng rực.

 

“Kiều Y.” Lần đầu tiên gọi trọn vẹn tên .

 

“Ừ?”

 

“Từ nay,” thẳng mắt , từng chữ từng chữ: “ sẽ để em và bọn trẻ, cuộc sống .”

 

Không hoa mỹ.

 

Như một khối than nặng trĩu.

 

Mộc mạc, vững chắc, cháy bừng năng lượng rực lửa.

 

“Được.” .

 

Tuyết rơi xuống.

 

Phủ kín núi rừng, phủ kín hầm mỏ, phủ kín ngôi làng nhỏ bé.

 

Trong nhà.

 

Lửa trong bếp lò cháy bập bùng.

 

Chiếc radio mới mua, rè rè vang lên những khúc nhạc mẫu kịch.

 

Kiều Thụ bàn bài tập.

 

Kiều Ương và Kiều Tuệ chơi trò dây chun.

 

Kiều Tranh cạnh .

 

Vụng về giúp cuốn len.

 

Ngón tay đôi khi chạm .

 

Mang theo sự ấm áp và thô ráp quen thuộc.

 

“Mùa xuân tới,” : “mỏ sẽ xây khu tập thể cho gia đình công nhân.”

 

“Nhà cũng đăng ký một căn nhé?” cuốn len hỏi.

 

“Ừ.” Anh gật đầu: “ bếp nhỏ.”

 

Anh dừng một lát.

 

“Rồi thêm cái sân nhỏ,” bổ sung: “em trồng rau, trồng hoa, đều .”

 

Ánh lửa hắt lên gương mặt nghiêng của .

 

Những oán khí và u ám từng khắc sâu nơi , thời gian mài mòn.

 

Chỉ còn sự trầm như đá núi.

 

Anh bỗng đặt len xuống.

 

Lấy từ túi một cuốn sổ nhỏ.

 

Mở .

 

Bên trong kẹp một tấm giấy khen.

 

“Chiến sĩ thi đua kỹ thuật.”

 

Còn hai tấm vé xe.

 

“Từ tỉnh thành về chỗ .” Anh chỉ vé: “mùa xuân trời ấm, đưa em và bọn trẻ tỉnh thành chơi một chuyến.”

 

Lũ trẻ liền ùa , ríu rít vây quanh.

 

“Ở tỉnh ? Có xe ô tô lớn ?”

 

“Có công viên ?”

 

Tiếng hỏi ríu rít vang lên.

 

Hiếm khi Kiều Tranh mỉm .

 

Nụ nhạt, nhưng như dòng tuyết tan chảy.

 

“Đều .” Anh vung tay lớn: “đều cả!”

 

Lũ trẻ reo hò vang trời.

 

Quậy phá mệt .

 

Kiều Ương và Kiều Tuệ tựa , lim dim ngủ gà.

 

Kiều Thụ cũng dụi mắt.

 

“Đi ngủ thôi.” khẽ .

 

Kiều Tranh bế Kiều Ương.

 

dắt Kiều Thụ, ôm Kiều Tuệ.

 

Đưa chúng về căn phòng nhỏ.

 

Đắp chăn cẩn thận.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Trở gian chính.

 

Lửa trong lò vẫn cháy hừng hực.

 

Kiều Tranh bên cửa sổ.

 

Nhìn tuyết rơi dày đặc bên ngoài.

 

“Năm đó,” bỗng cất giọng, trầm thấp: “chia nhà, chỉ còn nửa bao bắp.”

 

Anh .

 

Ánh mắt dừng .

 

“Không ngờ,” : “ thể sống thành như thế .”

 

bước đến cạnh .

 

Cùng ngoài cửa sổ.

 

Tuyết lớn rơi một tiếng động.

 

Phủ kín những tháng ngày nghèo khó, giãy giụa và tuyệt vọng.

 

Cũng phủ lên một con đường dẫn đến tương lai.

 

“Ba! Mẹ!”

 

Kiều Tuệ dụi mắt, ôm chiếc gối nhỏ, ở cửa.

 

“Con ngủ ngủ cùng ba …”

 

Kiều Tranh bước tới.

 

Cúi xuống, bế đứa con út lên.

 

“Được, ngủ với ba .”

 

Tiếng lửa lách tách.

 

Tờ giấy dán khung cửa sổ mới, hắt ánh sáng vàng ấm áp.

 

Bông tuyết lặng lẽ rơi xuống.

 

Trong nhà, tràn đầy ấm.

 

(Hết)

Loading...