Tôi chỉ cười, không nói gì.
Sư phụ dẫn vào cửa, tu luyện vẫn phải dựa vào bản thân.
Dựa vào người khác sao bằng tự dựa chính mình.
8
Về nhà xong, tôi lại mở quầy bán tiếp.
Ngoài tất, đồ lót, tôi còn thêm vào mấy món đồ nữ và quần bó.
Loại quần này ở miền Nam rất thịnh, nhưng ở miền Bắc thì chưa ai thấy bao giờ.
Tôi bày quầy gần khu nhà máy, mấy cô công nhân tan ca nhanh chóng kéo lại vây quanh.
Tôi mặc luôn đồ lên người, trở thành tấm biển quảng cáo di động.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Mọi người thấy tôi mặc đẹp, tự khắc kéo lại lựa đồ, chẳng mấy chốc đã bán gần hết.
Quần áo nữ đúng là hái ra tiền, mấy hôm nay tôi cảm giác như đi nhặt tiền vậy, kiếm được đầy túi đầy hòm.
Ông anh giúp tôi trông quầy, tôi trả cho anh ấy phần trăm hoa hồng.
Liên tục nửa tháng, riêng tiền hoa hồng tôi trả cho anh ấy cũng gần 500 đồng.
Khoản này bằng nửa năm lương của Trương Vũ rồi còn gì!
Ông anh khen tiền này dễ kiếm thật, làm việc cũng hăng hái hơn hẳn.
Một hôm, đang bày quầy thì có mấy cô gái ăn mặc sành điệu đi tới.
Tôi vừa nở nụ cười, đã nghe tiếng cô em chồng vang lên: "Phía trước có quần áo đẹp quá, tụi mình qua xem đi?"
Một nhóm các cô gái ríu rít bu lại.
"Cái quần này hợp mốt ghê, tôi lấy một cái."
"Cái khăn quàng này đẹp thật, chị ơi hàng này ở đâu vậy?"
"Cái áo khoác kia tôi thấy có người mặc rồi, đẹp lắm luôn."
……
Tôi chỉ vào tấm biển bên cạnh: "Đều là mẫu và họa tiết mới nhất từ miền Nam, vừa lấy về luôn."
Lúc này cô em chồng mới thấy tôi, ngạc nhiên hỏi: "Chị dâu… Sao chị lại ở đây?"
Tôi nhướn mày, bận lấy đồ thu tiền, không rảnh trả lời.
Cô ta xụ mặt, hạ giọng cảnh cáo tôi: "Chị thế này là đầu cơ tích trữ, coi chừng tôi báo công an đấy."
Nói xong còn tỏ vẻ khinh bỉ ném cái quần trong tay xuống: "Thật mất mặt, sao anh tôi không quản chị."
Nói rồi kéo đám bạn đi luôn.
Ông anh liếc nhìn tôi, ra hiệu hỏi chuyện gì vậy.
Tôi cười nhạt: "Đừng để ý, con điên ấy mà."
Nhưng chưa đầy mười phút sau, xa xa đã nghe tiếng hô hoán.
"Chạy mau, đội trị an đến rồi."
"Sao lần này tìm tới chỗ này được, chạy lẹ đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/thap-nien-70-phu-nu-la-doc-lap-tu-do/chuong-5.html.]
Chết rồi, đội trị an tới! Tôi vơ vội đống quần áo dưới đất nhét đại vào túi, cùng ông anh cúi đầu chạy bán sống bán chết.
Ông anh vừa chạy vừa càu nhàu: "Không lẽ con nhỏ hồi nãy tố cáo hả?"
Tôi thở hổn hển, trong lòng đoán chắc là trò cô em chồng.
"Chắc là cô ta, xui xẻo thật."
"Chỗ này không bán được nữa, mai mình đổi chỗ thôi."
Chạy một hồi mới cắt đuôi được mấy người đuổi phía sau, tôi dựa vào tường thở dốc.
Bên ngoài bắt đầu lất phất mưa, chúng tôi rúc dưới mái hiên nhà người ta tránh mưa.
Trước mắt bỗng tối sầm lại.
Tôi ngẩng đầu lên, thấy Trương Vũ đứng ngay trước mặt.
Tôi giật mình: "Anh là ma đấy à, đi không một tiếng động?"
Trương Vũ che dù, phía sau còn có một cô gái trẻ đi cùng.
Anh ta nhíu mày nhìn tôi: "Diêu Quế Phân, em đang làm gì thế này?"
Tôi bực mình đáp lại: "Không thấy à, bán hàng đấy!"
Trương Vũ thở hồng hộc thấy rõ, anh ta cau mày bực bội xoa trán: "Dọn dẹp ngay đi, ở ngoài làm mất mặt chưa đủ sao, còn bị người ta tố cáo lên đội trị an nữa."
Người phụ nữ sau lưng anh ta tranh thủ chen lời: "Chị dâu, chị cũng bất cẩn quá rồi, anh Vũ đang trong giai đoạn quan trọng chuẩn bị thăng chức, không thể có bất cứ sơ suất gì đâu."
Cái “sơ suất” mà cô ta nói, chính là chỉ tôi.
Tôi hờ hững liếc mắt nhìn qua: "Cô là ai?"
Cô ta đắc ý giới thiệu: "Tôi là trợ lý của trưởng khoa Trương, Quan Thanh, chị cứ gọi tôi Tiểu Thanh cũng được."
Quan Thanh? Chẳng phải là cô bạn thanh mai trúc mã của Trương Vũ sao?
Tôi gật đầu: "Thì ra là cô."
Trương Vũ thấy tôi mãi không nhúc nhích, mất kiên nhẫn nói: "Em đang làm loạn cái gì đấy, sau này anh đưa em một nửa lương được chưa?"
"Về nhà ngay."
Ông anh bên cạnh theo dõi cả màn vừa rồi, ngơ ngác nhìn tôi: "Em gái, anh này là chồng em hả?"
Tôi gật đầu, tỏ vẻ cũng bất đắc dĩ.
Ông anh bỗng nổi hứng, không kìm được đứng bật dậy quát Trương Vũ: "Này anh bạn, anh ăn mặc bảnh bao thế này, anh có biết vợ anh buôn bán vất vả thế nào không?"
"Để tránh đội trị an tuần tra, mấy lần cô ấy ngã trầy da tróc vảy, hôm sau vẫn kiên trì ra quầy."
"Có lần vấp phải đá, suýt nữa thì ngã chấn động não đấy."
Sắc mặt Trương Vũ càng đen lại, ánh mắt tụ lại cơn giận: "Tôi là chồng cô ấy."
Ông anh càng nói càng hăng, suýt nữa chỉ thẳng tay vào mặt Trương Vũ: "Anh bảo anh là chồng cô ấy, sao tôi chưa từng thấy anh lần nào? Anh chê cô ấy mất mặt, anh có biết cô ấy kiếm được bao nhiêu không?"
Tôi vội kéo ông anh lại, ra hiệu đừng nói nữa.
Trương Vũ cau mày nghe, sắc mặt liên tục thay đổi.
Quan Thanh chịu hết nổi, bước ra phản bác ông anh: "Anh này, thật ra buôn bán bất hợp pháp là phạm pháp, các người không giấy phép còn thôi đi, lại còn huênh hoang, đội trị an quản là đúng."
"Nói thật cho các người biết, sắp tới thành phố sẽ mở đợt kiểm tra tổng hợp, mục tiêu chính là mấy người như các người đó."