Thập niên 70: Tôi xuyên không thành bạn thân của mẹ - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-11-20 03:35:42
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEdUY0NIr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

mở mắt trong bóng tối.

Không bóng tối bình thường — mà là thứ tối đen mềm như nước, lạnh như gió xuyên thấu xương. đang , rơi tự do nữa. Cơ thể như treo giữa trời, điểm tựa. Tai ù , tim đập gấp, còn n.g.ự.c thì nặng như đá đè.

“Minh… Nguyệt…”

Một giọng vang lên, nhưng hề phát từ hướng nào cả — nó như chạm thẳng bên trong hộp sọ .

cố hét lên nhưng cổ họng phát tiếng.

Đột nhiên, một tia sáng nhỏ xíu xuất hiện, phình to, như đang mở khóa gian. Tia sáng kéo dài thành một khe nứt, và qua đó… thấy sân trường 1977. Lan Anh đang giữa sân, tay cầm giỏ, môi mím bực bội. Bên cạnh là Quân, đang loay hoay giải thích thế nào. Xa hơn chút là Tuấn, khoanh tay ngực, ánh mắt sắc và lạnh hơn bình thường. Và đằng cả ba… gì đó nhòe nhòe, run rẩy như bóng .

đưa tay định chạm khe sáng.

Ngay khoảnh khắc tay chạm cạnh mép, giọng vang lên:

“ĐỪNG.”

giật b.ắ.n . Không giọng đàn ông, giọng phụ nữ. Nó… trống rỗng. Như tiếng vọng từ chính .

“Ngươi đang phá hủy đường thời gian.”

cố gào lên: “ gì! Chỉ chuyện đúng hướng!”

thời gian thế.”

sững sờ.

Không ?

Là… đang thời gian ý chí riêng ?

Tia sáng mặt rung mạnh, đột ngột đóng sập — như một cánh cửa ai đó đập mạnh. Màn đen ập xuống một nữa, dày đặc đến mức cảm giác sắp thở nổi. cố vùng vẫy, chân tay kéo ngược về phía như dây vô hình níu giữ.

“Bỏ ! còn xong việc ở đó!”

Khoảnh khắc tưởng sẽ chìm hẳn , một lực cực mạnh giật ngược phía .

RẦM!

bật dậy.

Ánh đèn dầu vàng nhạt hắt lên mái nhà gỗ. đang giường của Lan Anh trong nhà tập thể. Mồ hôi ướt dầm dề như từ nước kéo lên.

A đất, sắc mặt tái mét, tay cầm cái chổi như chuẩn đ.á.n.h trộm.

B thì túm lấy cổ áo , lắc như lắc chai nước:

“Nguyệt! Suýt nữa tụi gọi thầy thuốc! Bà ngất gần một tiếng đó!”

thở dốc, trái tim đập như phá lồng ngực.

C thì một góc, đôi mắt to tròn nhưng khác hẳn bình thường — sợ… mà giống như đang quan sát . Rất kỹ.

nuốt nước bọt. “ thấy… hình như kéo một nơi thế giới …”

A thốt lên: “Ủa bà chuyện như phim khoa học viễn tưởng ?”

B khoanh tay: “Kể rõ coi, đừng nửa chừng.”

kể hết — bóng tối, khe sáng, giọng , cảnh sân trường như theo dõi… và câu “thời gian thế”.

A tái mặt: “Ủa chẳng … bà đang chính thời gian đuổi đ.á.n.h hả?”

: “ cũng ! rõ ràng, thứ gì đó… can thiệp.”

C lúc mới lên tiếng, khẽ:

“Chị thấy giọng thật ?”

sang, rùng . Không hiểu khi mắt C, cảm giác gì đó sâu hơn.

“Ừ… em gì ghê ?”

C đáp, giọng nhỏ đến mức chú ý mới :

“Vì… vài hôm , em cũng .”

A & B đồng loạt: “HẢ!?”

lao tới: “Em lúc nào? Nghe cái gì?”

C xuống tay, giọng nhỏ nhưng rõ từng chữ:

“…Lúc em theo chị hôm chị suýt ngã xuống bờ kênh. Em ai đó ‘Không để nó gần’. Em tưởng là tưởng tượng.”

Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng .

Không chỉ thấy.

Không ảo giác.

Cũng tai nạn.

Có thứ gì đó đang theo dõi — và chỉ .

Sáng hôm , cùng A, B và C đến trường. Lan Anh thấy chạy , ôm chầm lấy, mắng cho một trận vì tối qua khiến lo. khi kỹ, trong mắt thứ gì đó . Mẹ của năm 1977 đang lo, thật sự lo sợ, dù cố che giấu.

kịp hỏi thì Tuấn xuất hiện.

Gương mặt hôm nay lạ lắm — lạnh hơn, nghiêm hơn, và ánh mắt thì dường như cố… dò xét . Kiểu như gì đó.

“Em hôm qua ?” — Tuấn hỏi.

gật. “Vẫn .”

Anh cúi xuống , nụ đến mắt:

“Em nên cẩn thận. Dạo … nhiều chuyện kỳ lạ xảy .”

Tim đập thình thịch.

Hắn .

Hoặc ít nhất nghi ngờ.

Khi , B ghé tai : “Tên bình thường chút nào!”

A: “ nghi từ chương 3 nhưng ai tin!”

C thì im lặng, mắt vẫn theo Tuấn.

thở dài. “Ừ. Và tối qua thấy… bóng mờ lưng ảnh.”

Ba đứa đồng loạt xoay đầu : “CÁI GÌ?!”

gật mạnh. “Lúc ở khe sáng . Anh Quân, Tuấn trong sân… lưng ảnh một bóng mờ như khói đen. Chỉ đó. Không di chuyển.”

A ôm đầu: “Trời ơi, bà coi truyện gì nhập vô bà ?”

lắc đầu: “Không truyện. thấy thật.”

C bỗng , giọng thấp đến mức gai :

“Em cũng thấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/thap-nien-70-toi-xuyen-khong-thanh-ban-than-cua-me/chuong-7.html.]

Cả nhóm im re.

B: “Thấy khi nào?”

C đáp, mắt chớp:

“Khi Tuấn ngoài cổng trường mấy bữa . Em tưởng một , nhưng khi em nhắm mắt , em thấy một cái bóng giống hệt chị kể. Đứng sát lưng .”

và A đồng loạt nổi da gà.

B thì bắt đầu c.h.ử.i thề.

Chưa kịp gì thêm, tiếng trống trường vang lên. Lan Anh kéo tay :

“Đi học , đừng nghĩ bậy. Hôm nay cô kiểm tra!”

đầu óc thể tập trung.

Trong giờ học, cứ cảm giác ai đó đang . Mỗi khi ngẩng lên, bắt gặp Tuấn ngoài hành lang, khoanh tay, ánh mắt rời khỏi dù chỉ một giây.

Cứ như đang canh.

Canh gì.

Hay canh đừng gì.

Giờ chơi, kéo A, B, C phía vườn trường. Không khí ở đây mát hơn, vắng hơn — nhưng cũng mang một cảm giác rờn rợn khó tả.

“Chúng điều tra.” — .

B: “Phải điều tra cái gì ? Giọng ? Bóng đen? Anh Tuấn? Tuần nào cũng kiểm tra, bà rảnh ghê á.”

A bật : “Đầu bà chỉ học với ăn, còn bà Nguyệt mất tương lai mà lo giúp!”

C chen , bình tĩnh bất ngờ:

“Nếu thời gian cảnh báo, nghĩa là chị Nguyệt đang sai hướng. Vậy tìm hướng đúng.”

C.

Đôi mắt C vẫn trẻ con, ngây thơ… nhưng gì đó khác đang trỗi dậy. Thứ gì đó giống trực giác siêu nhiên mà từng thấy ở những nhạy cảm với tâm linh.

“C … em chắc em chứ?”

C gật. “Em . em nghĩ… chuyện chỉ liên quan tới chị. Mà còn liên quan tới mà chị để đổi mệnh.”

A: “Ý em là ba chị?”

C lắc đầu.

“Không. Em nghĩ… là KHÔNG PHẢI ba chị .”

lạnh cả .

“Nếu ba … thì ai?”

C , chậm rãi từng chữ:

“Người chị đụng … là Tuấn.”

Gió vườn như c.h.ế.t lặng.

Lá cây yên.

Không một âm thanh.

nuốt khan, tim đập mạnh đến mức lồng n.g.ự.c đau nhói.

“Vì … em nghĩ thế?”

C đáp, ánh mắt sáng lên như xuyên qua :

“Vì thuộc về 1977.”

kịp hỏi gì thêm thì từ phía , một giọng vang lên:

“Các em trốn học ở đây gì?”

Tất cả .

Anh Tuấn cách chúng đúng ba bước.

Không .

Không giận.

Chỉ — bằng ánh mắt khiến :

Anh hết .

Và bóng đen lưng

… đang từ từ xuất hiện rõ hơn.

Dày hơn.

Sát hơn.

cảm giác cổ họng khô .

A run nhẹ. B chắn . C chằm chằm bóng đen lưng Tuấn, môi khẽ mở như sắp gì đó nhưng nuốt xuống.

Anh Tuấn cất giọng trầm:

“Minh Nguyệt. Chúng … cần chuyện riêng.”

lùi một bước.

A siết tay : “Không .”

B: “Cho theo.”

C thở mạnh, ánh mắt sáng như tia lửa:

“Đừng. Để chị .”

cứng đờ.

C đang ?

bảo ?

Cụm từ “ thuộc về 1977” vẫn xoáy trong đầu như lưỡi dao.

Anh Tuấn duỗi tay , bàn tay mở như đang chờ nắm lấy.

“Lại đây, Nguyệt. sẽ cho em … tại em luôn kéo bóng tối đó.”

nuốt nghẹn.

.

Vì nếu , sẽ chẳng bao giờ sự thật.

hít sâu một

…và bước tới.

Loading...