Đúng lúc này, Lưu Phượng Thư theo sau Lý Văn Thành chen vào đám đông.
Mặt cô tái nhợt, không nhìn cha mẹ và anh chị em mình một cái, chỉ cúi đầu nói: “Tôi nguyện làm chứng cho Lý Văn Thành, anh ấy không cưỡng bức tôi.”
Sắc mặt nhà họ Lưu biến đổi lớn, Lưu Mộng Kiều càng tức đến nỗi suýt ngất đi.
“Em Hai, chị là chị ruột của em đấy!”
Gia đình trông cậy vào nhân tình của cô ta giúp giải quyết công việc cho mấy anh em, tự nhiên cái gì cũng chiều theo ý cô ta, đồng ý đưa em gái Lưu Phượng Thư lên giường Lý Văn Thành, nắm được điểm yếu này, ít nhất cũng có thể khiến Bà Hoàng đền công việc cho nhà họ Lưu.
Nếu ác hơn nữa, còn có thể moi được một khoản tiền lớn!
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Nhưng tính toán quá kỹ, không ngờ lại bị Bà Hoàng nghe được tiếng gió.
Chỉ cần Lưu Phượng Thư chịu kéo Lý Văn Thành xuống nước, Bà Hoàng vì con trai, cũng chưa chắc đã cắn chặt không buông.
Lưu Phượng Thư nhìn dáng vẻ đương nhiên của chị cả, môi run rẩy: “Chị ruột thì có thể đưa em lên giường đàn ông à?”
Rõ ràng thành tích học tập của cô tốt hơn anh chị em, nhưng chị cả khéo ăn khéo nói, cứng rắn dụ dỗ bố mẹ bắt cô nghỉ học ở nhà, hầu hạ cả gia đình. Sau đó, lại bắt mình thay chị ta đi lao động ở nông thôn.
Mấy năm lao động ở nông thôn, không ai hỏi han cô một câu. Mãi đến khi chị cả cưới, nhà mới tìm cách cho cô về thành phố dự đám cưới, nào ngờ lại là đưa cô lên giường đàn ông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thap-nien-80-ba-lao-trong-sinh-khong-co-ban-tay-vang/chuong-6.html.]
Bọn họ tính toán rõ ràng rành mạch, lại khiến cô cả đời không ngẩng đầu lên được.
Bà Hoàng thấy Lưu Phượng Thư chủ động ra nói muốn làm chứng cho Văn Thành, có chút bất ngờ, tuy bà có bằng chứng, nhưng Lưu Phượng Thư làm vậy, bà cũng ghi nhận tình cảm này.
“Ai nói Văn Thành không thừa nhận? Con trai tôi cưới Phượng Thư rồi, nhưng loại đĩ thõa như Lưu Mộng Kiều, nhà họ Lý chúng tôi không cần! Các người phải trả lại toàn bộ tiền thách cưới và đồ đạc!”
“Mày mơ đi! Cưới con thứ hai thì không cần tiền thách cưới à? Dựa vào đâu mà bắt chúng tao trả!” Bà Lưu là người đầu tiên không đồng ý.
Bà Hoàng cười lạnh một tiếng: “Nhà họ Lưu các người muốn chiếm lợi đến phát điên rồi à? Nhà họ Lý chúng tôi cưới vợ với quy mô thế này, là đón cô dâu tốt nghiệp cấp ba, có công việc ở thành phố. Chứ không phải cô dâu hộ khẩu nông thôn, làm thanh niên trí thức ở quê! Tôi khuyên bà nên biết điều một chút!”
Bà Lưu nói không lại Bà Hoàng, chỉ đành trút giận lên con gái mình: “Lưu Phượng Thư, con ranh c.h.ế.t tiệt này, mẹ nuôi mày lớn có dễ dàng không? Mày ngủ với đàn ông rồi thì khuỷu tay cũng cong ra ngoài à? Mày mà dám bênh Lý Văn Thành, sau này đừng nhận tao là mẹ nữa!”
Lưu Phượng Thư cắn chặt môi, không nói một lời.
Cô còn dám nhảy sông tự vẫn, chẳng lẽ còn sợ mẹ ruột không nhận sao?
Gặp phải cha mẹ như vậy, cô không thể thay đổi, nhưng cô có thể lựa chọn không làm liên lụy người khác.
Bà Hoàng nhìn bà Lưu cười lạnh: “Nếu bà không muốn nhận, thì đừng nhận nữa, tôi cũng không muốn có loại thông gia như các người. Còn nữa, hôm nay Lưu Mộng Kiều để che giấu sự thật, còn đẩy tôi ngã đập vào góc bàn, có dấu hiệu g.i.ế.c người diệt khẩu! Không trả tiền, xem ra là muốn ngồi tù rồi?”
Bà Lưu nhe răng: “Hoàng Ngọc Trân, mày không có bằng chứng, đừng có ngậm m.á.u phun người!”