Thất Và Thập Thất - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-11-07 03:03:45
Lượt xem: 60
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hôm đó, Đại phu nhân với , nương sinh đệ đệ rất nguy hiểm.
Vào lúc bà mang thai, Đại phu nhân đã khuyên nhủ: "Khê Nhi đã sắp mười lăm, muội cũng còn trẻ, đáng mạo hiểm sinh con nữa. Mang thai hại , sinh lại nguy hiểm, muội nên nghĩ lại..."
nương khăng khăng muốn sinh.
Bà ấy sợ bị phụ tùy ý gả làm thiếp.
Cho dù thành thê, cũng sợ đầu óc thông minh, có đệ cha mẹ làm chỗ dựa.
Mẫu m.a.n.g t.h.a.i mười tháng, liều mạng sinh đệ đệ.
mà đệ đệ yếu ớt, sống được đến lúc đầy tháng.
Cung Như sợ nương biết sẽ chịu được nên giấu diếm chuyện này, tìm Đại phu nhân.
Bọn họ lừa gạt nương, nói đệ đệ vẫn khỏe, đưa đến nuôi bên cạnh Đại phu nhân một thời gian.
Ta nghĩ trước khi nương mất cũng đã phát hiện .
Mẹ con liền tâm.
Nếu trước khi bà mất lại từng gọi đệ đệ một tiếng.
*
"Tống Thập Thất, có người trong lòng ?"
Ta hỏi thẳng khiến Tống Thập Thất ngây ngẩn cả người.
Một hồi lắc đầu, một hồi lại gật đầu.
Sau đó vành tai dần đỏ lên.
Ta nói: "Nếu có, cưới được chứ?"
*
Sau khi nương chết chỉ có một chiếc quan ̀i gỗ nhỏ.
Không bày linh đường, ai phúng viếng.
Ngay cả quan ̀i nhỏ vẫn nhờ Đại phu nhân lương thiện mới có được.
Nghe nói khi những thiếp thất khác trong phủ chết chỉ được cuộn chiếu qua loa, chôn cũng được. Thậm chí nếu kết cục thê thảm chút thì có thể chết toàn thây.
Nương còn, đệ đệ cũng mất.
Phụ xem như kẻ ngốc.
Không gả được cho Tống Cảnh thì thôi, còn làm mích lòng hắn.
Vì thế bắt đầu suy nghĩ tùy tiện hứa gả cho người , tốt nhất là cách xa kinh thành, đừng xuất hiện trong tầm mắt phủ Uy Viễn Hầu mới tốt.
Đại phu nhân cãi với ông một phen.
Bà ấy từng hứa với nương nhất ̣nh chăm sóc cho tốt.
chắc có thể bảo vệ được .
Ngay cả nữ nhi của mình còn bảo vệ được.
Sao lại có thể bảo vệ chứ?
Đối mặt với phụ có quyền thế, bà ấy là phụ nhân ở nội trạch càng yếu ớt hơn.
Đại phu nhân nói nếu muốn gả cho ai hãy nói với bà ấy.
Không quan trọng gia thế, tướng mạo, học vấn, tiền ̀i.
Chỉ cần phẩm hạnh đoan chính.
Ta cần quá thích người đó.
Lòng dạ nam nhân mau đổi, tránh cho bị tổn thương.
Giữa lông mày của Đại phu nhân có vẻ tiều tụy.
Mấy hôm nay vì bảo vệ mà cãi với phụ rất nhiều.
Cho phép chính chọn phu quân là điều duy nhất bà ấy có thể làm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/that-va-thap-that/chuong-7.html.]
Ta suy nghĩ lại.
Ta dám xông vào ổ sói nữa.
Trong đầu chỉ nghĩ đến Tống Thập Thất.
Y từng uống canh nấu, ăn điểm tâm làm, cũng đeo đồng tâm kết thắt.
Cho nên phải hỏi y có đồng ý cưới .
*
Vào thất đầu tiên của nương, nhìn thấy Tống Cảnh.
Hắn cao lớn, khẽ ngước cằm quỳ gối trước mộ đốt vàng mã cho nương của .
Mộ của nương chỉ là một đống đất nhỏ.
Thậm chí vốn có bia mộ, là Đại phu nhân phân phó dựng một bia đá nhỏ cho nương, đó khắc "Mộ của Xuân Lệ Vương thị."
Xung quanh có rất nhiều đống đất to to nhỏ nhỏ khắc tên.
Có lẽ nơi này từng chôn di nương nào đó mà phụ từng sủng ái.
Hoặc là thất đoản mệnh gì đó của nhà khác, chính thê được sủng ái.
"Chu Khê Nhi..."
Giọng nói của Tống Cảnh áp bức khiến người mà cảm thấy khó chịu.
"Chu Khê Nhi... Nể tình năm năm từng nợ ngươi một mạng, bây giờ mẹ ngươi còn, bổn thế tử thấy ngươi đáng thương nên cho phép ngươi vào phủ Uy Viễn Hầu ở. Còn hôn sự của chúng , xem biểu hiện này của ngươi..."
"Tống Cảnh, ngài xem..." Ta cắt lời hắn, nhìn về núi rừng phía xa: "Ngài xem là tiếng gì?"
Tống Cảnh nhíu mày tập trung lắng .
Chỉ thấy sâu trong rừng, ̉nh núi, tiếng sói gào xa xăm quanh quẩn.
"Sói?"
Bỗng nhiên cánh tay Tống Cảnh cứng đờ.
Hắn nhíu mày, cả người có vẻ đề phòng.
Đương nhiên, chuyện năm năm trước khiến hắn ám ảnh.
Ta lại cười nhạt.
Nhìn vào mắt hắn nói từng chữ.
"Tống Cảnh, ngài có biết sói cũng biết ơn..."
Trong núi rừng dần xuất hiện bóng dáng xám trắng.
Nó chỉ đứng xa đến gần.
"Ngài còn nhớ nó ..." Ta chỉ vào bóng dáng con sói , hỏi Tống Cảnh: "Mẹ nó bị ngài giết chết!"
Năm đó khi được cứu , trong lòng ôm chặt một con sói con.
Nhìn dáng vẻ nó chắc chỉ vừa đầy tháng.
Mẹ của nó chính là con mồi của Tống Cảnh, là thứ Tống Cảnh đánh cược với người khác.
Còn nhỏ mà có mẹ, nó vốn nên giống như và Tống Cảnh, chết trong cơn lở tuyết .
nó lại sống tiếp như kỳ tích.
Ta đưa nó về phủ, chúng nương tựa vào .
Sau đó, bị phái thôn trang, nó có nhiều gian hoạt động hơn.
Chỉ là người ở thôn trang sợ nó.
Sau khi nó lớn hơn, gần như chỉ ở trong rừng hiếm khi xuống núi.
Hôm về Chu phủ, dường như nó cảm nhận được, vẫn theo đưa đến cửa thành.
Ta vốn nghĩ rằng nó đã về núi rừng.
Không ngờ hôm nay nó lại xuất hiện ở đây.
Thì mấy hôm nay, nó vẫn luôn chờ ở ngoài thành.