Bỗng thấy tay nhẹ hẳn.
A Thọ âm thầm ôm hết đồ mua, chậm rãi về nhà. Ta theo , hỏi: “Sao gọi một tiếng?”
A Thọ mím môi, vẻ mặt rõ ràng vui.
“Hôm nay chẳng nhổ củ cải ? Sao ? Không hài lòng ? Củ cải ngon ?”
“Củ cải ngon, củ nào cũng to.”
Ta rành về mùa vụ, cũng rõ các loại rau theo mùa. Năm nay nhờ Trần đại thẩm tư vấn, nhưng quen dần thì sẽ phiền ai nữa. Ta và A Thọ sẽ thể tự lo cho cuộc sống nhỏ của riêng .
“Vậy còn mặt ủ mày chau thế? Có ai bắt nạt ?”
Hắn bĩu môi đầy giận dỗi, khiến bật .
Về đến nhà, cất hết đồ đạc, dọn dẹp xong xuôi mới đến tìm A Thọ, đang thừ một góc. Bây giờ chút bướng bỉnh, khi vui sẽ lặng lẽ một góc, nhưng đó luôn là góc mà thể thấy.
Chiếc bánh bao của gia gia đặt bàn thờ, giờ đây chỉ nghịch móng tay.
Ta quen thuộc kéo ghế bên cạnh : “Sao thế, A Thọ của ?”
A Thọ vẻ đủ lâu, chờ mãi cũng đợi đến lúc hỏi .
“Nương tử hôm nay về cùng , còn cứ mãi.”
Hắn… là ai chứ?
Giọng đầy trách móc: “Nàng hơn mà.”
Ta chống cằm , cảm giác kìm nụ cứ chực trào từ đôi mắt.
“Thì A Thọ vui là vì .”
Hắn thẳng thắn gật đầu: “Ừ.”
“Vậy gì để A Thọ vui đây?”
Hắn cau mày nghĩ ngợi một chút, bất chợt nghiêng tới, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má như chuồn chuồn lướt nước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/the-mon/chuong-9.html.]
Ta tròn mắt, sững sờ một lúc: “Ai… ai dạy ?”
A Thọ thấy phản ứng của , chột , lúng túng đáp: “Dương bá bá.”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ta hít một , đúng là mặt khó lòng, ngờ lão dê râu dạy mấy trò thế .
“Dương bá bá chúng là phu thê, nên như .”
Nói đến đây, bỗng trở nên vững tâm hơn, còn sang hỏi ngược : “Chẳng lẽ ?”
Thật hiếm khi A Thọ cho nghẹn lời như thế .
Kiếp việc đến mức lao lực mà chec, luôn giữ cách với đàn ông, chỉ đơn giản vì xã hội gặp những kẻ bỉ ổi chỉ lợi dụng. Sau , khi công việc định hơn, gặp những kẻ định lợi dụng công việc để động chạm, thậm chí , vợ của một kẻ như thế còn là khách hàng của . Nghĩ mà như mắc nghẹn trong cổ họng.
Ta khẽ vuốt n.g.ự.c , cảm thấy mặt nóng lên.
hành động của A Thọ khiến cảm thấy thoải mái. Bấy lâu nay, và A Thọ chỉ đắp chăn chuyện, khi ngủ cũng thích bám dính, thường ôm chặt. Dù tâm trí trưởng thành, nhưng thể thì trưởng thành . Cũng những tình huống khiến bối rối một . mà, chuyện mở lời đây?
Ta , hiểu, nên cứ để cho qua.
Cuối năm ai nấy cũng rảnh rỗi, nên và ở cạnh nhiều hơn, ban ngày đối diện, ban đêm chung, thỉnh thoảng nhớ tới nụ hôn bất ngờ của . Ta thở dài, tuyết đông tan, cũng là lúc lòng dễ bồi hồi.
Gần Tết, Trần đại thẩm tìm , hỏi về nhà họ Liễu thăm phụ mẫu . Theo phong tục, mùng hai Tết, con gái sẽ về nhà đẻ.
Ta nén vẻ mặt khó chịu: “Họ là ai? Ta còn gặp nào, về gì?”
Trần đại thẩm đồng ý, gật đầu lia lịa: “Ta cũng thế lâu . Ngày ngươi cũng là gì, phụ mẫu ngươi thì càng chẳng .”
Ta: “… Thẩm , thật sự cần nào cũng mắng một tiếng .”
Bà khoát tay: “À, thuận miệng thôi. Ta đến là nhắc ngươi, ngươi cũng quên nhiều chuyện ? Trước đây, ngươi kiêu căng, gặp ai là mắng , còn chẳng dám dây ngươi…”
“Lại mắng nữa.”
“Được , vấn đề chính,” bà thở dài, vỗ vỗ tay , “nhưng ngươi cũng đáng thương thật. Muội ngươi và Tần Tú tài tâm đầu ý hợp, nhờ mà cuộc sống của nàng dễ chịu hơn, còn ngươi thì phụ mẫu ruồng rẫy.”
Tiếng gõ cửa vang lên, A Thọ mở.
Hắn còn kịp trở , thì một phụ nữ gầy gò bước , kéo theo một luồng khí lạnh. Vừa đôi mày mắt của bà, lập tức bà là ai.