"Cố Thập An!"
Cố phụ đột ngột tiến lên mấy bước, giơ tay định tát .
Một bóng lời nào chắn mặt : "Cha đừng tức giận hại , tỷ tỷ chỉ là đang giận dỗi chúng thôi, là con với tỷ , đánh thì đánh con ."
Thấy bộ dạng bùn nhão trát tường của , Cố Lưu Quang chắc nghĩ hết những chuyện buồn trong đời mới nhịn .
Vậy mà giờ nàng vẫn diễn tròn vai thế , đúng là mười mấy năm ở Tướng phủ uổng công mà.
Cố Viêm Quang vội ngắt lời: "Lúc đó chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, liên quan gì đến chứ!"
Cố mẫu cũng đau lòng ôm nàng lòng: " Lưu Quang, con bé từ nhỏ lương thiện hiểu chuyện, tuyệt đối đừng nghĩ nữa."
Nhìn cảnh gia đình họ tình thương mến thương, nhịn bật : "Các một lòng một đặt hết tâm tư lên thiên kim giả tỉ mỉ nuôi dạy mười tám năm, đón về gì?
"Từ lúc cửa đến giờ, các chẳng hỏi lớn lên thế nào, cũng chẳng hỏi bao năm qua chịu khổ , hóa là để cho xem gia đình các hạnh phúc viên mãn đến mức nào ?
"Hay là các cho ít bạc để ."
Ta đùa .
So với cái Tướng phủ sắp sụp đổ và tình , bạc vẫn đáng tin hơn.
Cố mẫu giật nảy , lúc mới kỹ .
Vải thô áo gai còn vá ba miếng, tóc tai bù xù buộc tùy tiện gáy, vài cọng rơm coi như trâm cài.
Cố Lưu Quang vội lên tiếng, sợ Cố mẫu mềm lòng: "Tỷ tỷ đừng đ.â.m d.a.o tim cha nữa, trang sức quần áo trong phòng , nếu tỷ thích, tặng hết cho tỷ ?"
Ta : "Đó vốn là đồ của , trong lòng ngươi tự ?"
Một thiên kim giả mà đòi nhường cho ?
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Tỷ tỷ..."
"Tỷ tỷ cái gì mà tỷ tỷ, đừng diễn cái trò tỷ tình thâm c.h.ế.t tiệt với ."
"Rõ ràng là sợ về giành thứ, còn cứ giả vờ như cái gì cũng cho ."
Cố Lưu Quang theo phản xạ về phía Cố mẫu, tức thì hoảng hốt: "Mẹ, con , hiểu con nhất mà..."
Bà đương nhiên hiểu.
Nếu hiểu, khi về cả nhà dỗ dành Cố Lưu Quang gì?
Chẳng là lo về thì cô con gái giả quý hóa của bà chịu nổi, tâm lý mất cân bằng ?
Cố mẫu kéo tay , nước mắt như chuỗi hạt đứt dây: "Thập An, Lưu Quang ở bên mười tám năm, chẳng khác gì con gái ruột, hai đứa cứ gọi là tỷ , sống hòa thuận nhé."
Ta lắc đầu từ chối: "Ả ngũ hành thiếu não, mùi ớt khăn tay cũng dùng thứ khác che .
"Diễn trò sơ hở thế , chắc chắn sẽ liên lụy ."
Cố Lưu Quang ngờ đến giả vờ cũng thèm, há hốc mồm hồi lâu nên lời.
"Tỷ tỷ... nguyền rủa , nhưng thể vì mà nguyền rủa cha và ca ca ."
Ta mất kiên nhẫn bước khỏi hoa sảnh: "Lười xem ngươi diễn , mau cho dẫn xem phòng ."
3
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/thien-kim-coi-boi-eofv/chuong-2.html.]
Lúc cửa, đột nhiên dừng bước, đầu chằm chằm miếng ngọc bội bên hông Cố phụ.
"Con thấy cha với con duyên, nếu cha tặng con miếng ngọc bội đó, con sẽ cho cha để đè đầu Hữu tướng."
Cố phụ ngẩng phắt đầu, cảnh giác : "Ta và Hữu tướng triều là cánh tay trái của Thánh thượng, đồng tâm hiệp lực, riêng tư giao hảo , như tri âm tri kỷ, con đừng bậy."
Lão già c.h.ế.t tiệt tệ thật, bản lời vô căn cứ còn bảo bậy.
Ta nhếch mép như : "Vậy thì cha cứ chờ đè đầu ."
Ngay tối đó, cha hờ của đến phòng tìm .
"Ăn quen ?"
"Ngon lắm."
"Ở quen ?"
"Còn ở."
"Con còn thiếu gì ?"
"Để xem ."
"Làm để đè đầu kẻ đó?"
Ta chìa tay như chuẩn sẵn: "Ngọc bội."
...
Cảm giác mát lạnh truyền đến từ lòng bàn tay, vội cất miếng ngọc bội .
Thấy Cố phụ đầy mong đợi, cũng cực kỳ nghiêm túc với ông : "Chuyện ... hết cách ."
Hi hi.
"Cái gì?"
Cố phụ nổi giận đùng đùng, đến chén bàn cũng đập vỡ tan.
"Ngươi cái gì? Ngươi cho !"
"Lời khó hiểu lắm ? Ta cả đời ông đừng hòng đè đầu ông ."
Hơn nữa nhanh thôi, ông đến Tả tướng cũng còn nữa .
Cố mẫu ngoài cửa vội bước , gượng : "Lão gia nguôi giận, đứa bé từ nhỏ lớn lên ở Quỷ Thị, lời ma quỷ, lão gia đừng tin là thật."
Hửm?
Nói lớn lên ở Quỷ Thị thì đúng , nhưng lời ma quỷ là bật đấy.
"Mẹ cũng thế, ngày ngoài ngắm hoa tuyệt đối đừng cãi với khác, nếu sẽ quả ngọt mà ăn ."
"Cái gì... đứa bé ăn như !"
Cố mẫu tức đến thái dương giật giật, kêu thở nổi: "Người ! Người ! Mau lấy Tiêu Dao Hoàn của ..."