Vừa vào văn phòng, tôi đã ngả người ra ghế, mệt mỏi xoa hai bên thái dương.
Thật nhớ tay nghề mát-xa của Tống Chấn Phong quá!
Mỗi lần tôi mệt mỏi, chỉ cần được anh ta mát-xa một chút là có thể ngủ ngon lành, hôm sau tỉnh dậy tinh thần sảng khoái.
Khoan đã… Tống Chấn Phong đâu rồi?
Tôi chộp lấy điện thoại, lục lại lịch sử liên lạc với anh ta.
Tất cả đều dừng lại từ một tháng trước.
Tôi cau mày—có chuyện gì vậy?
Một vị hôn phu to tướng như thế, sao lại biến mất không chút tin tức trong suốt một tháng?
Chuyện giữa tôi và Tống Chấn Phong phải kể từ đời trước.
Tống lão gia và ba Lâm từng là tài xế xe tải, ngày trước còn từng vào sinh ra tử cùng nhau.
Tống lão gia thậm chí đã cứu ba Lâm một mạng.
Về sau, ba Lâm nắm bắt được cơ hội, nhanh chóng phất lên.
Thấy Tống lão gia vẫn chật vật chạy xe kiếm sống, ba Lâm bèn ra tay giúp đỡ, đưa ông ta vào làm nhà cung cấp cho tập đoàn Lâm thị.
Nhờ vậy, nhà họ Tống cũng nhanh chóng phát triển.
Nhưng khi sự nghiệp lên cao, Tống lão gia cũng thay đổi.
Ông ta là hình mẫu chứng minh một chân lý: Đàn ông có tiền là hư hỏng.
Bên ngoài tình nhân nối tiếp, con rơi con rớt cũng chẳng ít.
Sau đó, Tống lão gia làm một chuyện động trời—đưa tất cả đám con riêng về nhà, bắt Tống phu nhân nuôi.
Ông ta tuyên bố:
"Con của tôi phải do vợ cả nuôi dạy!"
Tôi:
"What the…???"
Thời nhà Thanh diệt vong bao nhiêu năm rồi, mà cái tư duy lạc hậu này vẫn chưa gỡ bỏ nổi à?
Tống phu nhân nghiến răng nghiến lợi, nhẫn nhục nuốt trọn cục tức này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/thien-kim-gia-la-nhan-vien-cong-so-tan-tuy/chuong-5-tinh-xua-nghia-cu.html.]
Dù sao bà ấy cũng là người cùng chồng vượt qua bao sóng gió, giờ để kẻ khác hưởng thành quả, sao có thể chịu được?
Nhưng dễ đoán thôi, đám con riêng dưới trướng Tống phu nhân chẳng có ngày nào sống yên ổn.
Bữa đói bữa no, lúc nào cũng bị ghẻ lạnh.
Theo lời Tống phu nhân:
"Tao không để tụi bây c.h.ế.t đói là được rồi!"
Tống lão gia thì chẳng bận tâm, vì dù sao ông cũng có con trai, con gái ruột.
Còn lũ con riêng kia, tương lai chỉ là quân cờ liên hôn.
Tôi:
"What the…??? Đây mà là lời còn người có thể nói à?"
Ba mẹ Lâm thấy vậy cũng khó mà chấp nhận nổi, nhưng dù sao cũng là chuyện nhà người ta, không tiện can thiệp.
Thế là, hai nhà dù ở gần nhau nhưng dần dần cũng ít qua lại hơn.
Năm tôi bốn tuổi, có lần chơi gần nhà thì gặp một con ch.ó dại lao đến.
Tôi đứng đơ người, chỉ thấy con ch.ó điên cuồng sùi bọt mép, lao về phía mình.
Đúng lúc đó, một cậu bé gầy gò cầm gậy lao ra chắn trước mặt tôi.
Dù toàn thân run rẩy, nhưng bóng lưng của cậu ta lại kiên định đến lạ.
Nhưng thực tế luôn tàn khốc—cậu bé anh hùng bị con ch.ó dại táp cho te tua, vừa khóc vừa mình đầy thương tích.
Thế nhưng, dù đau đớn thế nào, cậu ta vẫn luôn ôm chặt tôi, không để tôi bị thương.
Bảo vệ nhanh chóng đến, g.i.ế.t c.h.ế.t con ch.ó và đưa cả hai chúng tôi đi viện.
Ba mẹ Lâm vội vàng chạy đến, thấy tôi không sao thì thở phào nhẹ nhõm, rồi vội vàng vào viện thăm cậu bé anh hùng kia.
Lúc đó, họ mới biết cậu ta chính là một trong những đứa con riêng của Tống lão gia—tên là Tống Chấn Phong, khi đó mới bảy tuổi.
Ba Tống nghe tin, lập tức khen ngợi hết lời, thậm chí còn đón cả mẹ ruột của cậu bé (tạm gọi là mẹ Tống bé) về nhà chính.
Tôi:
"What the…? Ủa rồi không thể mua cho hai mẹ con họ một căn nhà riêng à?"