THIÊN SƯ NHƯ TÔI KHÔNG THÈM LÀM THIÊN KIM - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-05-26 09:06:22
Lượt xem: 334
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
May mà nhà các người phúc lớn mệnh dày, nên cô ta mới bị vứt ra ngoài từ nhỏ, chứ nếu sống chung lâu dài, chắc chắn nhà tan cửa nát!”
Thế giới quan “không tin vào quỷ thần” của nhà họ Dư bắt đầu sụp đổ từng mảnh rồi tái lập trong hoảng loạn.
Hướng Vân đã sợ đến phát khiếp bởi cảnh tượng trước mắt, hét lên một tiếng rồi núp sau lưng Dư Quốc Thịnh, ánh mắt hoảng hốt lén lút nhìn tôi một cái khi nghe thấy những gì “đại sư” kia vừa nói.
Không phải nói là, ngoại trừ Mộng Điệp, tất cả mọi người đều nhìn tôi bằng ánh mắt khiếp đảm và nghi ngờ. Ngay cả Dư Nhị, ban nãy còn tỏ vẻ giễu cợt, giờ đây cũng lộ rõ sự không tin nổi.
Có lẽ chính hắn cũng không ngờ chuyện lại đi xa đến mức này.
“Đại sư, vậy… vậy phải làm sao? Làm sao để trừ được thứ… ác quỷ… bám trên người con gái tôi?”
Hướng Vân run rẩy hỏi, giọng đứt quãng.
“Nếu cô ta là ác quỷ, thì trừ kiểu gì được nữa?”
“Em gái à… sao lại thành ra thế này…”
Mộng Điệp cho rằng điều cô ta cầu nguyện đã ứng nghiệm, lập tức nhập vai diễn, giả vờ thương xót.
Tôi vẫn đứng yên tại chỗ, không vì lời vu khống mà cuống cuồng phản bác, trái lại biểu cảm lại càng lạnh nhạt, im lặng không một lời.
Trong mắt nhà họ Dư, đó có lẽ là biểu hiện của kẻ có chỗ dựa, tự ngầm thừa nhận thân phận “ác quỷ chuyển thế”.
Khi mọi người nghi ngờ tôi, chỉ có tôi là nhìn chằm chằm vào gã “đại sư”.
Đồng tử hắn đã giãn ra gần hết, cơ thể có phần cứng đờ, biểu hiện rõ ràng bị thứ gì đó nhập vào. Chỉ là đầu hắn cúi thấp, mà mọi người đều đang dán mắt sợ hãi nhìn tôi, không ai phát hiện ra điểm bất thường của hắn.
Nó, cũng đang sợ tôi.
Chỉ không rõ nó định dùng cách nào để đẩy tôi đi.
“Các người mau dùng dây thừng trói cô ta lại, dùng vải bịt kín mũi miệng mắt, rồi treo lên xà nhà. Ta sẽ xử lý phong thủy trong nhà trước, sau đó mới trừ tà cho cô ta.”
“Được được được, cảm ơn đại sư! Anh cả, Tiểu Nhị, mau làm theo lời đại sư đi!
Người ta là cao nhân đức độ, biết đâu thật sự có thể giúp Tiểu Cơ!”
Mộng Điệp sốt sắng đồng ý, mặt mũi tràn đầy cảm kích.
Hai người anh em đứng trước tôi thì do dự mãi vẫn không dám động thủ, không biết là vì sợ… hay vì không nỡ.
Dư Nhị rụt rè hỏi:
“Cái đó… bị trói rồi bị bịt miệng mũi như vậy… cô ấy… có chếc ngạt không?”
“Sao mà chếc được!
Đại sư đã nói thế thì chắc chắn có lý do của ngài ấy!
Đừng lãng phí thời gian!”
Mộng Điệp nhanh chóng cắt lời, giải thích.
Dư Nhiên nhíu mày nhìn cô ta quá mức tích cực.
Thấy hai người còn chần chừ, thứ dơ bẩn kia bắt đầu mất kiên nhẫn:
“Mau lên!!
Nếu nhà họ Dư không muốn bị cô ta hại chếc, thì chỉ có thể làm theo lời ta!”
Hướng Vân bắt đầu d.a.o động, cũng hối thúc hai anh em:
“Tiểu Cơ, tin mẹ đi.
Chỉ cần con nhịn một chút thôi, chúng ta nhất định sẽ tìm cách nhờ đại sư cứu con.”
“Mẹ thề đấy… nghe lời có được không?”
Trong lòng tôi đột nhiên dâng lên một cảm giác lạnh lẽo cái loại rác rưởi của nhân quả huyết thống.
Tôi đưa mắt nhìn quanh, đám người làm trong biệt thự chẳng biết đã biến đâu hết. Trên đầu là tầng tầng mây đen đang áp xuống, trông chẳng khác gì trời sập tới nơi. Trên đài phun nước, một khối hắc khí pha tím đang dần dần ngưng tụ, thiêu đốt từng dây thần kinh của mọi người có mặt.
“Tôi có thể để các người trói, bịt miệng, treo lên, tùy các người sắp xếp. Nhưng tôi có một điều kiện.”
Giọng tôi lạnh băng vang lên trong không gian tối dần, như một tia sáng xé rách bóng đêm.
“Giờ này rồi! Bọn ta đang cứu con đó! Còn ra điều kiện gì nữa?!”
Dư Quốc Thịnh tức đến phát cáu, nhưng rồi lại quay sang liếc nhìn đám sương đen một cái, cảnh giác hẳn.
“Ồ.
Vậy thì cứ đứng đây chờ chếc đi.”
Tôi đáp lại nhẹ nhàng mà dứt khoát, hoàn toàn ra dáng một “ác quỷ chuyển thế”.
“Cô! Cô… cô… cô nói đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/thien-su-nhu-toi-khong-them-lam-thien-kim/chuong-6.html.]
Ông ta rốt cuộc cũng thở dài bất lực, như thể già đi mười tuổi chỉ trong một cái chớp mắt.
“Điều kiện của tôi đơn giản thôi.
Chỉ cần các người nói một câu tuyên bố cắt đứt quan hệ huyết thống với tôi là được.”
“Phải có thành ý khi nói ra.” Tôi nhấn mạnh.
Dù sao cái thứ kia cũng không nhìn thấu được năng lực của tôi, muốn lấy cớ “ác quỷ chuyển thế” để đẩy tôi đi, chặn đường tôi đối đầu với nó, thì tôi cũng có thể mượn danh nghĩa đó để đạt được điều mình muốn.
Nếu tôi thực sự là “ác quỷ chuyển thế”, sẽ khiến người thân gặp họa, thì nhà họ Dư nhất định sẽ chấp nhận điều kiện này.
“Ba mẹ à, nếu là do chính Tiểu Cơ yêu cầu, thì chứng tỏ em ấy vẫn còn chút lương tâm, không muốn làm liên lụy đến chúng ta.
Đây là cách đôi bên đều có lợi.
Chi bằng… cứ làm theo lời Tiểu Cơ đi. Dù sao cũng chỉ là một câu nói, quan trọng là để đại sư sớm làm phép.”
Mộng Điệp lập tức chạy tới thuyết phục vợ chồng Dư, giọng nói đầy “chân thành”.
Bầu trời mỗi lúc một âm u.
Cơn gió lạnh như xuyên qua tận xương tủy, ai nấy đều bị âm khí lặng lẽ ăn mòn.
Dư Nhiên ho không dứt.
Mộng Điệp đột nhiên ôm n.g.ự.c hét lên một tiếng đau đớn, sắc mặt trắng bệch, khó chịu đến mức không đứng nổi.
Sau nửa phút do dự, vợ chồng nhà họ Dư rốt cuộc cũng thốt ra câu mà tôi đã chờ từ rất lâu:
“…Chúng tôi nhà họ Dư chấp nhận cắt đứt quan hệ huyết thống với Dư Cơ!”
Cùng lúc đó, sợi nhân quả cuối cùng trong cơ thể tôi đứt phựt.
Tôi nhìn họ, lần đầu tiên nở một nụ cười nhẹ nhõm, thanh thản:
“Cảm ơn.”
“Được rồi, em gái, bây giờ em có thể làm theo lời đại sư rồi chứ? Em phải tin tụi chị, đại sư làm vậy là để cứu em mà.”
Mộng Điệp sợ tôi đổi ý, “yếu ớt” nói thêm vài câu để dập lửa.
“Đi thôi. Làm theo ý nó đi.”
Tôi nghiêng đầu nói với Dư Nhiên, rồi dứt khoát quay người bước vào nhà.
“Ơ… này, con nhỏ nhà quê, cô thật sự bằng lòng…?”
“Bằng lòng.”
Đạt được điều mình mong muốn rồi, thì còn sợ gì nữa?
Trong kho chứa đồ nhỏ có sẵn vài cuộn dây thừng to và vài cây gậy gỗ không dùng thường xuyên.
Cả đoạn đường đi chỉ mất bảy, tám phút, nhưng hai anh em Dư vẫn không phát hiện ra sự bất thường trong không gian xung quanh.
Tôi lạnh lùng nhìn một đầu sợi dây buộc chặt quanh eo và bụng mình, đầu còn lại vắt qua xà nhà rồi buông thõng xuống sàn. Tay chân tôi cũng bị trói lại theo đúng yêu cầu của “đại sư”. Đến khi chuẩn bị kéo tôi lên, Dư Nhị cầm cái túi vải đứng chần chừ trước mặt.
Hắn do dự mấy giây, rồi nghiến răng quẳng luôn túi đồ xuống đất.
“Thôi kệ đi anh, em thấy trói vậy là đủ rồi, che miệng bịt mắt các kiểu nghe hơi đáng sợ.”
“Anh nhìn cái vóc người cô ta mà xem, ngày thường cố làm ra vẻ tiên phong đạo cốt cho giống mấy thầy pháp, nhưng nhìn kỹ thì người nhỏ xíu như con gà con, chịu không nổi mấy cú đâu.”
“Nếu cái ông thầy kia mà trình độ nửa mùa, làm phép nửa ngày chưa xong thì lúc tụi mình quay lại, cô ta dù không bị treo chếc cũng chắc chắn ngạt mà chếc thôi.”
Thấy tôi đang nhìn, Dư Nhị có hơi ngượng, lắp bắp chữa ngượng:
“Đến lúc đó còn phải gọi thầy làm phép tiễn hồn, chẳng phải lại thêm việc à!”
“…”
“Tôi mà đúng là ác quỷ chuyển thế, các người không làm đúng lời hắn nói thì chẳng phải đang chuốc họa vào thân à?”
Tôi “tốt bụng” nhắc nhở.
“Con nhỏ nhà quê, cô bị ngốc à? Ai mà dám chắc ông kia thật sự là cao nhân? Tôi không muốn trở thành kẻ giếc người đâu.”
Dư Nhị lườm tôi.
Dư Nhiên ho nhẹ vài tiếng, trấn an tôi:
“Yên tâm, bọn tôi sẽ không bịt miệng mũi gì đâu, chỉ làm cho có thôi. Bọn tôi sẽ quay lại ngay.”
Dư Nhị giật mạnh sợi dây, kéo tôi lên khỏi mặt đất nhưng cũng chỉ cách sàn chưa tới một mét.
Trước khi rời đi, hai anh em còn chọn thêm hai cây gậy chắc chắn để “phòng thân”.
Thật đúng là tự đi nạp mạng.